Lời Thú Nhận Cay Đắng
Nghe vậy, Tống Ngữ Hàm sửng sốt, nâng đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào anh ta.
Lục Tư Phóng vừa run rẩy lau nước mắt cho cô, chưa đầy một giây, những giọt nước mắt mới lại tuôn ra, anh ta vội vàng cuống quýt, một lúc nói ra hết cả những lời nên nói và không nên nói:
"Dù em thích tôi hay xem tôi như chó để đùa giỡn, tôi đều có thể..."
Năm năm xa cách
Nghe lời anh ta nói, nước mắt Tống Ngữ Hàm càng tuôn chảy dữ dội hơn, vừa như trút giận mà đ.ấ.m vào vai anh ta, vừa nức nở giận dữ hỏi anh ta:
"Anh nói mấy lời này bây giờ có tác dụng gì! Tại sao, tại sao năm đó lại không từ biệt mà bỏ đi? Anh có biết lúc đó em đã đau khổ thế nào không! Tại sao lại bỏ rơi em... Tại sao..."
Vì quá kích động, cô nói đứt quãng, phải mất rất lâu mới nói xong, nhưng đến cuối cùng đã khóc không thành tiếng, chỉ còn lại tiếng thút thít.
Lục Tư Phóng cũng không tránh, mặc cho cô tùy ý trút giận lên người mình, nhưng khi cố gắng nghe rõ câu hỏi của cô, anh ta chợt sững sờ, hoàn toàn mờ mịt, không hề biết cô đang nói gì. Anh ta hoảng hốt, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô đang đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ không thể tin được:
" Tôi bỏ rơi em sao?"
Điện thoại và thẻ của anh ta đã bị hủy hoại hoàn toàn trong cơn mưa bão đêm đó, sau đó anh ta cũng không có tâm trạng để quan tâm nữa. Nhưng anh ta rõ ràng nhớ rằng, chính cô ấy đã thất hẹn không nói một lời, lại còn cùng một người đàn ông khác... cử chỉ thân mật, ngược lại là anh ta bị cô ấy đáng thương bỏ rơi trong đêm mưa lạnh giá, lòng như tro tàn.
Còn về việc không từ biệt mà đi... Lúc đó anh ta còn quá trẻ, luôn muốn khẳng định bản thân, giữ thể diện. Lòng tự trọng mạnh mẽ không cho phép mình hạ thấp bản thân nữa, cũng không thể chấp nhận sự thật cô ấy " thay lòng đổi dạ", vừa lúc Lục Tú Bân lại kiên quyết muốn đưa anh ta ra nước ngoài, anh ta liền nghiến răng nuốt trôi tất cả những điều đó…
Không muốn chất vấn cô ấy tại sao lại làm vậy, cũng không muốn lại vô tình gặp lại cảnh tượng cô ấy hạnh phúc bên người đàn ông khác, đành chọn cách cao chạy xa bay, không làm phiền cũng không chúc phúc.
Anh ta cứ thế vứt bỏ mình đến một đất nước không người thân quen nào, chịu đựng năm năm gian khổ vượt trội nhưng đầy thương tích, dùng hết trận đấu này đến trận đấu khác để tê liệt chính mình …
Cô ấy rốt cuộc... tại sao lại cho rằng chính mình đã bỏ rơi cô ấy?
Nhưng Tống Ngữ Hàm thực sự đã khóc vì quá đau lòng, như muốn trút hết những uất ức bao nhiêu năm qua, vừa khóc thút thít vừa lẩm bẩm gì đó, Lục Tư Phóng không nghe rõ cũng không dám hỏi thêm để kích thích cô... Thấy dỗ dành vô ích, anh ta vừa lo lắng vừa bàng hoàng, cắn răng làm liều, dứt khoát bá đạo ấn cô vào lòng, mặc cho nước mắt cô tùy ý làm ướt áo mình.
Phần n.g.ự.c bị nước mắt cô làm ướt rõ ràng là ấm áp, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bỏng rát trong tim, trong lòng đột nhiên nổi lên một cơn đau như thiêu đốt.
Mặc dù vậy, anh ta vẫn không muốn buông tay. Tống Ngữ Hàm cứ thế nửa đẩy nửa buông tựa vào n.g.ự.c anh ta khẽ khàng nức nở, không biết qua bao lâu, tiếng thút thít dần yếu đi... Và cô cũng vì đã tiêu hao quá nhiều cảm xúc mà dần trở nên mơ hồ, cả người mềm nhũn trong lòng Lục Tư Phóng, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
Thấy vậy, Lục Tư Phóng chỉ có thể tạm gác lại những suy nghĩ không rõ ràng đó, cẩn thận bế ngang cô lên đặt nhẹ nhàng lên giường của mình, rồi đắp chăn cho cô để tránh bị lạnh…
Làm xong những việc này, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm không tiếng động, ngồi xổm ở đầu giường, thất thần nhìn khuôn mặt đầy vết nước mắt của cô.
Anh ta chưa bao giờ thấy Tống Ngữ Hàm bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như vừa rồi. Từ trước đến nay, cô luôn thanh lãnh và tao nhã, dù bên trong có một cô gái nhỏ ngây thơ dễ thẹn thùng, cũng là kiểu người cực kỳ ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Lần đầu tiên khóc đến mức này, lại là vì anh ta …
Chỉ nghĩ đến vậy thôi, anh ta đã đau lòng đến khó tả.
Anh đã nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp vẫn đang chảy nước mắt dù trong giấc ngủ, anh ta không kìm được đưa tay ra muốn vuốt nhẹ hàng lông mày đang cau lại đầy bất an của cô, nhưng ngay khi sắp chạm vào cô, ngón tay anh ta khựng lại, sợ làm cô tỉnh giấc, cuối cùng cũng chỉ giả vờ vuốt ve qua một khoảng cách, phác họa đôi lông mày và ánh mắt của cô.
Năm năm qua, anh ta đã vô số lần mơ thấy cô... trong mơ đều là bóng lưng cô cùng người khác sánh bước rời đi. Anh ta chưa từng nghĩ có một ngày cô lại nằm trên chiếc giường mà anh ta từng nằm, và anh ta lại chỉ dám trơ mắt nhìn đôi mắt hơi sưng của người mình yêu, đau lòng đến tột độ.
Lục Tư Phóng, mày thật là một thằng khốn nạn.
Bữa Tối Bất Đắc Dĩ
Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, anh ta lập tức đứng dậy đi đến cửa, nhẹ nhàng hé một khe cửa, ngoài cửa là Chu Thượng Khanh đang xách mấy hộp bữa tối lớn, vẫn giữ nguyên tư thế thò đầu dòm ngó, trông rất buồn cười.
Thấy người trong phòng cuối cùng cũng lén lút lộ diện, Chu Thượng Khanh lập tức rụt về chỗ cũ, lộ ra một nụ cười tinh ranh, giơ đồ ăn trong tay lên, nhỏ giọng nói: "Anh Phóng, anh... còn cần ăn không?"
Lục Tư Phóng hơi sững sờ, lúc này mới nhớ ra anh thực sự đã dặn Chu Thượng Khanh mua bữa tối, thế là gật đầu, kéo một hộp thức ăn rồi đi vào trong, không lâu sau lại đi ra, lần này còn đóng cả cửa lại …
Chu Thượng Khanh nhất thời có chút không hiểu gì, nghi ngờ quét mắt từ trên xuống dưới người nào đó vừa quay lại, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Khụ, anh đây là?"
"Bớt nói nhảm đi, sang phòng cậu mà ăn." Lục Tư Phóng đẩy anh ta ra khỏi phòng mình.
Chu Thượng Khanh bất mãn phản đối: "Không phải... Anh ơi phòng anh là to nhất mà, sao lại không ăn ở chỗ anh? Cứ phải làm phiền thời gian ăn uống quý báu của quản lý này..."
"Nói thêm một câu nữa, trừ lương cậu."
Nghe vậy, Chu Thượng Khanh lập tức ngoan ngoãn im miệng, vẻ mặt như nhìn lầm người, nhưng nghĩ đến những gì Lục Tư Phóng sắp phải trải qua, anh ta lại thấy buồn cười.
Anh ơi, đây là anh không cho em nói đó nha~
Phát Hiện Mới
Trở về phòng, Chu Thượng Khanh mặt đầy cười nham hiểm, vội vàng mở bữa tối của mình – một mùi hương nồng nặc lập tức lan tỏa ra.
"He he!"
"Cậu có bị bệnh không..."
" Đúng vậy, bún ốc chính là thuốc của tôi! Tôi đi đâu cũng không thể thiếu nó, nếu không tôi sẽ bị tương tư bệnh!"
Chu Thượng Khanh đã không thể kiềm chế nổi được bản thân, nhìn vào món ăn bằng một ánh nhìn thèm muốn tột độ , Lục Tư Phóng vẻ mặt kinh ngạc, bất đắc dĩ anh ta chỉ có thể ba chân bốn cẳng chạy trốn, ngay cả bữa tối của mình cũng không thèm quan tâm nữa…
Cửa đóng lại, mùi nồng nặc cũng bị ngăn cách, anh ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại ngẩn người nhìn chằm chằm sàn nhà trước mắt, nảy sinh một cảm giác phi lý không nơi nào để đi.
Anh ta phiền muộn vò vò mái tóc đen cứng của mình, cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt thanh lãnh vỡ nát, đầy vết nước mắt trong phòng, tim anh ta lại thắt lại từng cơn đau nhói…
Lại nhớ đến trước đó mình đã nhất thời bốc đồng mà nói ra những lời mất giá như vậy, lúc này đã tỉnh táo lại anh ta cảm thấy mặt nóng bừng, nhưng thái độ của Tống Ngữ Hàm thực sự rất bất thường…
Liệu có khi nào, sự thật mà anh ta tự cho là đã tận mắt chứng kiến năm đó thực ra lại có ẩn tình khác không?
Sau khi Lục Tư Phóng rời đi, Tống Ngữ Hàm ngủ không yên giấc, không lâu sau đã tỉnh lại.
Cô cố nhịn cơn đau đầu ngồi dậy từ trên giường, nhìn quanh một vòng thì thấy trong căn suite rộng lớn hình như chỉ còn lại mình cô, ánh mắt rơi vào tủ đầu giường, ở đó có một phần thức ăn nằm yên tĩnh, như thể là cố ý để lại cho cô.
Trong lòng chợt nhảy lên một cái, cô lúc này mới nhận ra rốt cuộc mình đang nằm trên giường của ai, lập tức đỏ mặt bước xuống chiếc giường lớn đầy mùi hương của Lục Tư Phóng, đang hoảng loạn, chỉ nghe tiếng cửa "cạch" một tiếng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, tiếp đó là một tràng tiếng bước chân chậm rãi.
Cô vô thức nín thở, lắng nghe tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng không hiểu sao cũng theo đó mà càng lúc càng căng thẳng.
Lục Tư Phóng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, rón rén bước vào phòng, cẩn thận đi qua sảnh, vừa ngẩng mắt lên đã thấy Tống Ngữ Hàm đang đứng trước giường ngẩn người nhìn chằm chằm vào mình... Anh ta khựng lại, vẻ mặt cũng ngay lập tức cứng đờ.
Giữa lúc bốn mắt chạm nhau, Tống Ngữ Hàm nhìn rõ sự ngạc nhiên và ngượng nghịu trong mắt anh ta, thế là quay mặt đi khẽ ho một tiếng.
Thấy vậy, Lục Tư Phóng chớp mắt tại chỗ, cuối cùng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại trạng thái bình thường, chỉ là trên mặt vẫn có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: "Em tỉnh rồi sao không lên tiếng?"
Tống Ngữ Hàm quấn ngón tay, nhìn anh ta một cái, ngây thơ nói: "Em vừa mở mắt, ngại quá..."
"Có gì mà ngại, vừa hay..." Anh ta ưỡn thẳng lưng, như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới giúp cô mở gói bữa tối: "Tỉnh rồi có thể ăn chút gì đó."
Cách người lớn giữ thể diện là nhẹ nhàng bỏ qua, chuyện vừa rồi, cả hai đều ngầm hiểu không nhắc lại.
Anh ta không nhắc, là vì không muốn lại chạm vào cái công tắc buồn bã của cô khiến cô đau lòng; còn cô không nhắc, là vì nằm trong lòng người tình cũ khóc lóc gì đó, thực sự quá mất mặt…
"Không, không cần đâu... Em không có khẩu vị." Cô vừa nói vừa định đi ra ngoài: "Em về trước đã..."
"Chạy gì." Anh ta bá đạo gọi cô lại, đưa bữa tối vào tay cô: "Không ăn hết chỗ này, đừng hòng rời đi."
Tống Ngữ Hàm: "......"
Cô cúi đầu nhìn bát mì trứng cua trông rất ngon lành trong tay, rồi lại nghiêng đầu nhìn cái túi rỗng tuếch, nghi ngờ hỏi: "Sao chỉ có một bát mì vậy, anh không ăn sao?"
Lục Tư Phóng hơi cúi mắt, nhìn bát mì trứng cua hơi đỏ trong tay cô, nhanh chóng quay mặt đi: " Tôi, ăn rồi." Nói xong, anh ta liền đi đến một bên ung dung bắt đầu tập luyện, cũng không biết là thực sự muốn tập luyện hay muốn mượn cớ này để đánh lạc hướng…
Tống Ngữ Hàm từ từ gật đầu, làm việc cả ngày, vừa nãy lại tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần... Cô thực sự có chút đói rồi, liền ôm bát mì trứng cua ngồi xuống sofa một bên, bắt đầu từ tốn thưởng thức từng miếng nhỏ.
Đồ ăn ngon trong tay, ánh mắt lại thỉnh thoảng bị "phong cảnh" trước mắt thu hút, lúc đầu cô còn lén nhìn vài giây rồi lại nghiêm chỉnh cúi đầu xuống, nhưng nhìn nhiều lần rồi, phát hiện Lục Tư Phóng tập luyện cực kỳ nghiêm túc, như thể hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của cô... Cô cũng không che giấu nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng thừng vào vòng eo của anh ta, dưới lớp áo mỏng manh mơ hồ thấy được đường nét cơ bắp của anh ta.
"Xem có hài lòng không?"
Anh ta đột nhiên lên tiếng, khiến Tống Ngữ Hàm giật mình ánh mắt d.a.o động, không biết có phải vì trước đó khóc quá nhiều mà tiêu hao hết năng lượng không, cho đến lúc này đầu óc cô vẫn còn mụ mị, nghe câu hỏi của anh ta còn chưa kịp suy nghĩ gì, lại theo bản năng gật đầu…