BỜ HỒ, KẸO NHO, ANH YÊU EM

CHƯƠNG 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chương 4:

Tôi thì hơi say.

Nhưng Hoắc Nhiên còn say hơn.

Trong xe, anh lại cởi thêm hai cúc áo sơ mi, để lộ cơ bụng rõ rệt.

Tuy tôi đã từng sờ soạng anh từ trong ra ngoài, nhưng lúc này, dưới ánh sáng mờ mờ và không gian chật hẹp của ghế sau, cộng thêm men rượu…

Khiến đầu óc tôi lúc này không còn hơi sức đâu mà điều khiển cơ thể nữa.

Đến khi nhận ra thì tôi đã ôm chặt Hoắc Nhiên, hôn ngấu nghiến rồi.

Lưỡi quấn lấy, đuổi bắt nhau trong khoang miệng.

Chúng tôi giữ nguyên tư thế ấy mà không biết mệt.

Chỉ khác với lần trước một điểm là lần này không có kẹo.

Nhưng Hoắc Nhiên vẫn làm tôi quay cuồng đến trời đất đảo lộn.

Từ ghế sau xe, đến trong thang máy, rồi tới cửa nhà.

Tôi không rõ mình đã về tới nhà thế nào.

Chỉ thấy đôi mắt Hoắc Nhiên khi trong men say lại đen thẫm đến vậy trông hơi đáng sợ.

Thế mà khi đến đoạn cởi áo quần, anh lại dừng lại.

Trong mắt anh là cơn sóng dục vọng cuộn trào, như muốn nuốt chửng lấy tôi.

Nhưng anh kìm lại.

Khuôn mặt ấy thoáng hiện nét giống nam chính trong tiểu thuyết: kiềm chế, nhẫn nhịn.

Thật kỳ lạ, sao biểu cảm đó lại xuất hiện trên mặt Hoắc Nhiên lúc này?

Chẳng lẽ… tiếp theo sẽ không làm nữa sao?

Nhưng tôi đã uống rượu, và tôi thề, đêm nay nhất định sẽ không bỏ qua anh.

Tôi lại chủ động, gặm cắn, quấn quýt.

Quyết tâm dạy cho anh một bài học nhớ đời.

Môi lưỡi anh lướt qua tai, cổ, mỗi chỗ như một ngọn lửa vô hình thiêu cháy mọi cảm xúc của cả hai lúc này.

Rồi miệng anh dừng ở xương quai xanh.

Không nói không rằng, anh cắn xuống.

“Ở đó không có kẹo đâu đồ ngốc.”

Giọng tôi khàn đến dọa người.

Đôi mắt anh càng sâu thẳm, động tác vừa mạnh bạo vừa dịu dàng.

“Có thể mạnh hơn chút được không.” – tôi thở dốc.

Anh lập tức phản ứng.

Trong khoảnh khắc, tôi như bị nhấc bổng lên rồi rơi xuống.

Cả cơ thể như vỡ vụn rồi lại liền lại.

Đêm dài thăm thẳm.

Tôi đưa tay, lau mồ hôi trên trán anh.

“Mệt rồi, ăn viên kẹo đi.”

Anh nhìn tôi như không hề mệt, nhưng vẫn dừng lại.

Ngậm lấy một viên kẹo, đưa vào miệng cho tôi.

Một lát sau, vị nho lại lan tràn khắp căn phòng.

Xong xuôi, tôi rúc vào lòng anh.

Ngón tay lướt qua gân xanh trên cánh tay anh, chọc chọc ngón tay anh.

Anh cúi đầu cọ cằm vào tóc tôi.

Hoắc Nhiên thật ngoan…

Tôi vỗ nhẹ lưng anh.

“Ngủ đi.”

An ổn, thỏa mãn, nhịp tim ổn định.

Mọi thứ đều vừa khớp.

Từ sau lần đó, tôi đúng là “nghiện mùi vị” của anh.

Trong nhà sau đó còn mua thêm vài thứ đồ chơi mới.

Định bụng khi nào Hoắc Nhiên không ngoan thì sẽ dạy dỗ một trận.

Nhưng gần đây anh lại ngoan lạ thường, đi đâu cũng báo cho tôi biết.

Làm tôi không tìm được chỗ nào để trách phạt.

Hơn nữa, mỗi lần anh đi bệnh viện là mất mấy ngày, hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng đâu để trách phạt.

Nói thật, nhà giàu chắc nhiều tiền quá nên rảnh rỗi, suốt ngày chạy đến bệnh viện.

Mà mãi lo cho anh mà quên bản thân tôi cũng chưa xong gì hết.

Thi giữa kỳ cũng đủ để ép người ta rã rời.

Liên tục hai tuần không thấy Hoắc Nhiên, cho nên khi thi xong tôi liền bùng lên một cơn tà hỏa.

Tôi: 【Anh đang ở đâu?】

Hoắc Nhiên: 【Anh ở bệnh viện.】

Tôi: 【Trả lời phải thêm tiền tố.】

Hoắc Nhiên: 【Tiền tố, anh ở bệnh viện.】

……

Thế này có đúng không ta? Sao càng dạy lại càng ngốc thế?

Tôi: 【Phải thêm tiền tố là: Vợ ơi!】

Hoắc Nhiên: 【Vợ ơi! Anh ở bệnh viện.】

Đúng là ngốc, ngày nào cũng “bệnh viện bệnh viện”.

Anh định dọn vào bệnh viện ở luôn chắc?

Nhưng nghĩ lại, Hoắc Nhiên cũng thật đáng thương.

Ngoại hình thì đẹp, công cụ thì ưu việt, chỉ tội cái đầu hơi có vấn đề.

Cho nên ngày nào cũng bị tôi bắt nạt.

Thế nên tối hôm ấy khi anh trở về, thôi thì không bỏ thêm thuốc vào nước nữa.

Có lẽ không nên phạt anh mãi thế được.

“Vợ.”

Nghe tiếng gọi, tôi quay đầu lại.

Hoắc Nhiên đã đeo sẵn chiếc vòng cổ và dây xích tôi để trong tủ.

Vòng da cứng lạnh, ánh lên tia sáng của kim loại, ôm sát lấy yết hầu anh.

Một sợi xích mảnh quấn lỏng quanh cổ tay trắng trẻo.

Anh cứ thế đứng yên, ánh mắt dưới ngọn đèn phòng khách trở nên u ám khó đoán.

Anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi và ly nước trong tay tôi.

Ánh mắt đó không còn là sự ngây ngốc quen thuộc, mà giống như một con dã thú ẩn nấp, lặng lẽ quan sát con mồi của mình!

Áp lực… ngột ngạt đến khó thở!

Tay tôi run lên, thuốc đổ hết vào cốc nước.

“Cho anh sao?” – anh sải bước lại gần.

Chưa kịp để tôi đáp, trong cơn choáng váng, anh đã cầm lấy ly nước đầy lớp thuốc trắng lợn cợn, ngửa cổ uống cạn.

Không hề chần chừ!

Hoắc Nhiên đi bệnh viện một chuyến mà khát đến thế sao?

Uống xong, anh đưa đầu dây xích cho tôi.

Cúi giọng gọi:

“Vợ ơi.”

Tôi cũng không biết đây là phạt anh, hay phạt chính mình.

Tôi lúc này chỉ biết một điều eo tôi như muốn gãy ra rồi.

Dạy anh một lần, anh học được ngay.

Tôi thề, sau này sẽ không tự chuốc họa vào thân nữa!

Mà Hoắc Nhiên thì ngoan đến mức đáng sợ.

Biết rõ tôi bỏ thuốc, vẫn uống.

Việc đó khiến tôi dấy lên cảm giác tội lỗi.

Tôi dụi mũi vào mặt anh.

Đôi mắt anh sáng rực, nhìn tôi với vẻ ngây ngốc, thỏa mãn.

Tim tôi run lên.

Dù môi sưng đỏ rát, tôi vẫn hôn nhẹ lên mặt anh, như để dỗ dành.

“Hoắc Nhiên, em thật sự rất thích, rất thích anh.”

Ánh mắt anh thoáng lay động, thần sắc cũng nghiêm lại.

Anh chậm rãi từng chữ:

“Phải gọi là… chồng.”

“Biết rồi chồng.”

An ủi xong, tôi sau đó thiếp đi trong mệt nhoài.

Trong mơ hồ, tôi nghe thấy một tiếng thở dài khẽ khàng.

Sau đó, gò má bị người ta xoa nắn, môi cũng bị nhéo.

Đến khi tôi bực bội trở mình, hàng mi run run như sắp mở mắt, thì lại bị kéo vào lòng.

BỜ HỒ, KẸO NHO, ANH YÊU EM

CHƯƠNG 4