BỜ HỒ, KẸO NHO, ANH YÊU EM

CHƯƠNG 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chương 5:

Giọng anh dịu dàng:

“Anh biết rồi, ngủ đi.”

Sau khi tôi chơi Hoắc Nhiên từ trong ra ngoài, thì gần như không thấy bóng dáng anh nữa.

Trong lòng tôi dấy lên dự cảm chẳng lành.

Chẳng lẽ tôi làm quá, khiến bệnh tình anh lại nặng thêm?

Tôi ở nhà ba ngày mới ra khỏi cửa.

Tôi gửi tin nhắn cho anh:

【Xin lỗi, lần sau em sẽ không ép anh nữa.】

Hoắc Nhiên: 【Không có ai ép anh cả.】

Ngoan c.h.ế.t mất!

Tôi gửi cho anh một sticker gấu bơ hôn hôn.

Hoắc Nhiên: 【Vợ dễ thương quá.】

Một lát sau, phía đối diện vẫn hiện “đang nhập…”.

Rồi anh lại gửi thêm:

【Là Tống Vãn dễ thương, chứ không phải con ch.ó vàng đó dễ thương.】

Tôi:【???】

【Đó là gấu bơ!!!】

Thôi, không chấp nhặt với đồ ngốc.

Có lẽ sợ tôi giận thật, nên mỗi ngày anh đều báo cáo lịch trình.

Hoắc Nhiên: 【Anh muốn ăn kẹo vị nho.】

Tôi đang ngồi ở tiết tám giờ, không thèm trả lời.

Hoắc Nhiên: 【Lần sau mình dùng kẹo vị nho có được không?】

Tôi suýt phun cả cơm ra.

Một lát sau, anh gửi thêm tấm ảnh cửa sổ ngoài trời đang mưa.

Hoắc Nhiên: 【Trời mưa rồi, anh biết chạy vào trong nhà rồi đó!】

Lại kèm theo một sticker gấu bơ chống nạnh.

Tôi lập tức tưởng tượng ra một Hoắc Nhiên gần mét chín, chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo.

Tôi: 【Vậy khi nào thì anh về?】

Hoắc Nhiên: 【Anh còn vài chuyện phải xử lý. Cái vòng cổ lần trước có cần mua thêm không? Hay lần sau có thể dùng tiếp.】

Tôi: 【Không, không, không!】

Tôi từ chối ba lần liên tiếp.

Vòng cổ lần trước không biết thế nào lại chuyển sang người tôi, đúng là càng ngày không rõ là ai chơi ai!

Hoắc Nhiên: 【Ừ, được thôi.】

Anh còn tiếc nuối nữa.

Tôi con chưa kịp báo cáo “thành tích” mấy tháng nay cho mẹ, thì mẹ đã gọi đến trước.

【Con yêu, con không sao chứ!】

Tôi day day thái dương: 

【Không sao đâu mẹ, chỉ là bài tập nhóm nhiều quá, làm không xuể.】

【Không phải chuyện học! Ông cụ nhà họ Hoắc vừa gọi điện tới, nói Hoắc Đình đã lén về nước mà không ai hay biết. Nó là em trai ruột của Hoắc Nhiên. Con có biết không, một khi nó về, Hoắc Nhiên sẽ càng khó sống. Giờ ông cụ bận muốn phát điên, bảo Hoắc Đình chẳng khác nào con ch.ó dại, làm cả tập đoàn Hoắc Thị chao đảo, gần như phải thay máu. Vốn dĩ việc tranh quyền đoạt thế của nhà họ Hoắc chẳng liên quan đến chúng ta. Hiện tại hôn nhân của con với Hoắc Nhiên kia chỉ hữu danh vô thực thôi sao? Hay là… giải trừ đi?】

Hả?

Hoắc Đình đúng là, ngay cả khi Hoắc Nhiên đã ngốc rồi cũng không buông tha.

Tôi muốn nói với mẹ, đã muộn rồi.

Nhưng mà hôn nhân này đã không phải là hữu danh vô thực nữa.

Mà là… cái gì cũng đã thành sự thật rồi.

Tôi lập tức gọi điện cho Hoắc Nhiên nhưng không kết nối được.

Anh gửi tin nhắn tới: 【Vợ ơi, anh có việc.】

Có việc á!

Nhà anh sắp bị người ta cướp rồi kìa, còn việc quan trọng hơn nữa chứ!

Tôi: 【Anh có bao nhiêu tiền? Em trai anh đã về rồi, mình chuẩn bị trốn đi thôi. Đúng dịp em sắp nghỉ hè luôn nè!!!】

Hoắc Nhiên không trả lời.

Tôi đợi cả ngày, bắt đầu cảm thấy rất bất an.

Việc tranh giành vị trí thừa kế luôn vốn tàn khốc.

Không lẽ lúc này Hoắc Nhiên đã bị giam lỏng rồi sao?

Trời ơi, ông chồng ngốc của tôi!!

Tôi hỏi bác tài vẫn thường đưa Hoắc Nhiên đi, ông nói anh không ở bệnh viện.

Tôi lại hỏi anh đang ở đâu, bác im lặng.

Trái tim tôi như rơi thẳng xuống đáy vực.

Tôi lo lắng chạy đôn chạy đáo.

Sau đó bắt taxi thẳng tới tập đoàn Hoắc Thị, nếu không thì phải đi gặp Hoắc Đình để nói chuyện.

Xin anh ta đừng làm khó một kẻ ngốc còn không biết mặc quần lót và một sinh viên đại học non trẻ như tôi!

Sau đó đưa cho vợ chồng bọn tôi vài chục triệu, rồi chúng tôi sẽ lập tức biến mất.

Tới nơi, nhân viên thấy bác tài bên cạnh tôi thì không ai dám cản, còn cúi đầu chào hỏi rất cung kính.

Ơ?

Người của Hoắc Thị đúng là lễ phép.

Bác tài trông rất bận, luôn cắm mặt nhắn tin trên điện thoại.

“Đinh”

Tiếng chuông vang lên, tôi mở máy ra.

Bác tài thoáng nhìn qua, gương mặt bất lực rồi nhét điện thoại vào túi, không buồn liên lạc nữa.

Là tin nhắn từ Hoắc Nhiên, vẫn đang nũng nịu với tôi:

【Anh có rất nhiều tiền, chúng mình đi đâu chơi đây?】

Đây là chạy trốn cơ mà, chạy trốn đó!!!

Chưa kịp trả lời, anh lại nhắn tiếp:

【Vợ ơi, anh ra ngoài buộc dây giày không được, hu hu.】

Tới tầng cao nhất.

Cuối cùng cũng có người ra chặn tôi.

Trợ lý hớt hãi chạy tới:

“Hoắc tổng đang họp.”

Đúng rồi, tôi tìm chính là Hoắc tổng!

Tôi nhét điện thoại vào túi, đưa tay đẩy cánh cửa nặng trịch.

Bác tài bên cạnh thở dài, giống như đã chấp nhận số phận, rồi cũng giúp tôi đẩy cửa.

Ngọn lửa trong lòng tôi vụt tắt.

Không chỉ tắt, mà là bị một gáo nước lạnh dội thẳng.

Tứ chi tê dại, tôi sững người tại chỗ.

Bởi vì trước mắt tôi, Hoắc Nhiên đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ tọa bàn họp, sắc mặt trầm tĩnh nhìn tôi.

Bác tài bên cạnh khẽ lắc đầu với anh.

Anh lập tức hiểu ý, đứng dậy đi về phía tôi.

Ban đầu tôi còn muốn tự lừa mình là anh chỉ đang giả vờ thôi.

Thế nhưng, một màn hình bình luận trong đầu tôi hiện ra:

【Nữ phụ chắc vẫn nghĩ chồng mình là tên ngốc, đến quần lót cũng phải nhờ mặc giúp chứ gì?】

【Trên giường thì chiêu trò bay tận trời, giả ngu giả ngốc đúng là số một!】

【Có ai “ăn” được ngon như anh ta đâu! Mỗi lần sung sướng xong, còn khóc lóc đòi nữ phụ dỗ dành an ủi cơ mà.】

……

Hóa ra kẻ ngốc chính là tôi.

Anh theo thói quen muốn nắm lấy tay tôi.

Nhưng tôi lùi lại một bước.

“Hoắc Nhiên, anh … anh đang giả ngốc đúng không?”

BỜ HỒ, KẸO NHO, ANH YÊU EM

CHƯƠNG 5