BỜ HỒ, KẸO NHO, ANH YÊU EM

CHƯƠNG 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chương 6:

Tôi muốn nói: dù anh có thật sự ngốc cũng không sao.

Tôi sẽ chăm sóc anh, bảo vệ anh.

Chỉ cần anh đừng lừa tôi, đừng dọa tôi.

Màn hình bình luận lại ào ào lướt qua:

【Nữ phụ còn nghĩ đây là Hoắc Nhiên sao!】

【Nữ phụ tuy xinh đẹp nhưng ngốc nghếch thật. Thật ra đây là Hoắc Đình! Ngay từ đầu nữ phụ đã nhận nhầm rồi.】

【Vì nhận nhầm, cho nên cốt truyện mới hoàn toàn lệch hướng!】

【Đáng lẽ nữ phụ phải chăm sóc nam chính Hoắc Nhiên, rồi nảy sinh tình cảm. Sau khi Hoắc Nhiên hồi phục, nữ phụ sẽ trở thành sự ngăn cản lớn nhất giữa nam nữ chính!】

【Bây giờ thì hay rồi, tuyến nhân vật này sụp đổ hẳn.】

【Nữ phụ đúng là kẻ phá bĩnh mà!】

Hoắc Nhiên… không, người đang hô mưa gọi gió trên bàn đàm phán này chính là Hoắc Đình.

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao đôi khi anh có những cảm xúc vô cùng kỳ lạ.

Anh vốn không phải ngốc.

Mà là anh đang coi tôi là kẻ ngốc!

“Tống Vãn…”

Tôi trừng mắt nhìn anh, nghiến răng:

“Hoắc Đình, anh lừa em đủ nhiều rồi đấy.”

Tưởng rằng mình sẽ hét lên chất vấn đầy phẫn nộ.

Nhưng khi nói ra, tôi mới thấm thía tâm trạng của nữ chính trong tiểu thuyết.

À quên, tôi không phải nữ chính.

Tôi chỉ là nữ phụ.

“Tống Vãn, cho anh thêm vài ngày.”

“Anh…”

Mọi người trong phòng họp đều ngẩng đầu nhìn, rì rầm bàn tán.

Tôi bật khóc, quay đầu bỏ chạy.

Không phải tôi muốn đóng kịch tình yêu bi thương.

Mà là tôi thật sự cần thời gian để thở.

Cùng với nỗi đau bị lừa dối, còn có sự nhục nhã dâng trào.

Bao nhiêu chuyện tắm rửa, cho ăn kẹo, cho uống thuốc, đeo vòng xích… tất cả đều nhục nhã.

Mà anh ta lại giống như nam chính trong tiểu thuyết, vẫn không buồn giải thích.

Aaaaaa!!!

Được rồi, anh ta vốn dĩ cũng không phải nam chính.

Tình yêu vốn cần sự đồng cảm.

Anh không nói, tôi làm sao biết được?

Tôi hì hục thu dọn hành lý, định quay về ký túc xá ở trường.

Vừa bước vào, nhìn căn phòng bốn người chật chội, hành lang chật hẹp, vòi nước trong nhà vệ sinh còn không vặn chặt được … tôi lập tức chùn bước.

Thế là lại quay về nhà họ Hoắc, òa khóc nức nở.

Vừa ăn yến sào dì giúp việc nấu, vừa nghĩ xem phải làm cách nào bán mấy chiếc đồng hồ xa xỉ của Hoắc Đình đi.

Dì Ngô thấy tôi vừa ăn vừa khóc, bèn lại gần.

“Cãi nhau rồi hả?”

Tôi nức nở than thở: “Ừm, anh ấy lừa con.”

Dì Ngô xoa đầu tôi, khẽ thở dài.

“Hoắc Đình đó là dì nhìn cậu ta lớn lên.”

Bà chậm rãi nói:

“Dì chỉ là thỉnh thoảng thấy rất lạ thôi.”

Rồi bà kể tiếp:

“Từ lúc Hoắc Đình xuất hiện, người nhà họ Hoắc không hề vui vẻ. Con có biết không, rõ ràng nhà họ Hoắc to như thế, mà cậu ta bị nhét ở một gian phòng nhỏ, sữa pha toàn là sữa bị chua. Hồi bé không ai đưa Hoắc Đình đi tiêm phòng, cũng không ai đưa đi học. Giống như thằng bé chẳng hề tồn tại.”

“Hả?” Tôi sững lại.

“Anh ta không phải nên là con cưng của trời sao?”

Dì Ngô lắc đầu.

“Sau này dì mới hiểu ra đôi chút, Hoắc Đình sinh ra dường như chỉ để làm nền cho Hoắc Nhiên. Có một thời gian rất dài, tính cách cậu ta trở nên cực đoan, cánh tay đầy vết cắt. Ai cũng có thể bắt nạt Hoắc Đình, mà người nhà họ Hoắc cũng không bận tâm. Thậm chí, họ cố ý cô lập, ngược đãi, để cậu ta biến thành kẻ cực đoan, chán đời, bị ghét bỏ. Nhưng Hoắc Nhiên thì luôn đứng dưới ánh mặt trời, xung quanh sáng rực rỡ.”

“Hoắc Nhiên muốn gì, cả thế giới đều sẽ dâng lên. Còn Hoắc Đình muốn gì, mãi mãi chẳng có được.”

Một dự cảm đáng sợ trỗi dậy trong tôi.

Nhưng tôi vẫn cố tìm câu trả lời:

“Vì sao?”

Dì Ngô nhếch môi cười chua chát, nhưng đôi mắt lại sáng rực.

Bà nhìn tôi, nói:

“Dì không biết. Có lẽ dì chỉ là một NPC của thế giới này thôi.”

Tôi sững người.

Dì Ngô vẫn cười, nhìn tôi:

“Thực ra dì đã gặp con từ rất sớm rồi. Cô bé có kẹo vị nho. Hôm đó, Hoắc Đình cũng ở bờ hồ.”

“Sau này cậu ta nói với dì, nói rằng mình là một tên trộm, đã đánh cắp một tình yêu vốn không thuộc về mình.”

Nói xong, dì Ngô còn nháy mắt với tôi.

Rồi bà rời đi.

Chỉ để lại tôi ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

Màn hình bình luận bùng nổ:

【Trời ơi!!! Dì Ngô lúc đó đã thức tỉnh rồi sao?】

【Không thể nào, ai hiểu cho tôi, toàn thân tôi nổi da gà luôn!!! Bà vốn chỉ là một NPC nấu ăn thôi mà!】

Hồ…

Vẫn là bờ hồ.

Vẫn là kẹo.

Hơn nữa còn là kẹo nho.

Ngày đó, tôi đã cứu một cậu nhóc mập mạp ngã xuống hồ.

Cậu ta run rẩy được người ta đưa đi.

Để lại tôi, cũng run rẩy đứng bên hồ, chẳng biết phải đi đâu.

Rồi tôi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy khác.

Chỉ đến lúc đó, tôi mới hiểu thế nào là “gầy trơ xương”.

Hay nói thẳng ra, cậu bé ấy gầy đến mức như một bộ xương chỉ khoác thêm tấm da người.

Cậu ta nhận ra tôi đang nhìn.

Từng chữ từng chữ hỏi:

“Vừa nãy cậu cứu nó à?”

Tôi gật đầu.

“ Tôi cũng thấy nó rơi xuống, nhưng tôi không kêu ai. Vì tôi nhìn thấy những chữ kia rồi. Tôi biết nó sẽ không chết.”

Cậu ta ngây người nhìn tôi, rồi nói tiếp.

“Vậy nếu tôi nhảy xuống, cậu sẽ cứu tôi không?”

Đầu óc có vấn đề à! Hôm nay sao toàn gặp chuyện điên rồ thế này!!

Tôi định hét gọi người.

Nhưng khi thấy những vết sẹo chằng chịt trên tay cậu ta, tôi nghẹn lời.

Tôi gật đầu, nói với cậu ta:

“Nếu không phải là cậu cố tình nhảy, tôi sẽ cứu.”

Toàn thân tôi ướt sũng.

Từ túi áo moi ra hai viên kẹo.

Tôi nói:

“Mình ăn kẹo nhé, đừng nhảy xuống đó. Nước lạnh lắm.”

Sau đó, tôi được người nhà họ Hoắc đưa đi.

Còn cậu ta, tay nắm viên kẹo, gương mặt u ám đáng thương…

Lại nở một nụ cười với tôi.

Dòng suy nghĩ quay về.

Ngoài cửa sổ, mưa xối xả, sấm sét nổ vang.

BỜ HỒ, KẸO NHO, ANH YÊU EM

CHƯƠNG 6