Chương 7:
Màn hình bình luận lướt qua cùng tia chớp:
【 Tôi có thể nói không? Nam phụ cũng thật đáng thương. Hồi nhỏ chỉ vì tình cờ nhận được một viên kẹo, vậy mà chống đỡ suốt bao năm trời.】
【Chỉ vì cốt truyện cần có kẻ hắc hóa, để tôn lên với nam chính. Cho nên mọi khổ nạn của Hoắc Đình đều là nền tảng cho ánh hào quang của nam chính.】
【Anh ta hội tụ đủ mọi điều kiện để hắc hóa. Thôi thì hắc hóa luôn đi, tôi nói thật đấy.】
【Giờ bệnh tình của nam chính đã ổn, “thiên long nhân” cũng quay về. Còn Hoắc Đình thì đang quỳ trong mưa ở tổ trạch nhà họ Hoắc!】
Tôi nhìn ra ngoài. Mưa to thế kia, Hoắc Đình ngốc sao?
Không phải nói với tôi là trời mưa thì biết chạy vào trong nhà ư?
Vừa mở cửa, tôi đã thấy bác tài đứng đó.
“Cô muốn đi tìm Hoắc Đình sao?” – ông hỏi.
Tôi gật mạnh.
Lần này, cho dù anh cố tình nhảy xuống hồ, tôi cũng sẽ cứu.
Xe dừng trước tổ trạch nhà họ Hoắc, một tiếng sét nổ làm tim tôi thắt lại.
Tôi gõ cửa.
Người mở cửa ban đầu không biết tôi.
Khi biết tôi là ai, Hoắc lão gia cùng một chàng trai tuấn tú nhưng ánh mắt mang ý lạnh đã đi ra tiếp.
Hoắc lão gia hiền hòa nhìn tôi:
“Cuối cùng con cũng đến, đây là Hoắc Nhiên.”
Tôi ừ một tiếng, chẳng quan tâm, ngó vào trong.
“ Đúng rồi, Hoắc Đình có ở đây không? Con đến tìm anh ấy.”
Hoắc Nhiên khẽ nâng mí mắt, như đã hiểu ra điều gì, chất vấn:
“Em muốn hủy hôn à?”
Tôi nhìn thẳng anh. Thì ra anh mới là nam chính.
Chẳng trách tự tin đến thế.
Tôi bật cười lạnh:
“Nếu sớm biết năm đó cứu anh sẽ phải liên hôn, thì tôi đã không cứu.”
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tôi thấy gương mặt Hoắc Nhiên lộ ra vẻ không tin nổi, thậm chí có chút hoảng loạn.
Một tia sét đánh ầm xuống đất.
Hoắc lão gia lẩm bẩm:
“Trời sắp đổi rồi.”
Hoắc Nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng nghiêm:
“Không thể nào, em nhất định phải liên hôn với anh.”
Cổ tay đau nhói, tôi rít lên.
Màn hình bình luận tiếp tục ào ào:
【Hoắc Nhiên biết, nếu các nhân vật phụ không đi theo tuyến cốt truyện, thì vận khí nam chính của anh ta sẽ biến mất.】
【Anh ta đang sợ hãi.】
【Nam chính mà cũng biết sợ sao!!】
【Mọi người xem đi, thời tiết cực đoan thế này chính là vì vận khí nam chính bắt đầu lung lay.】
Hoắc Nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, muốn kéo tôi đi nơi khác.
Tôi bám chặt cánh cửa, vùng vẫy, la hét.
Lẽ ra tôi nên dẫn thêm người đến, nhưng đối diện là nam chính, ai dám chống lại?
Đột nhiên, cơn đau nơi cổ tay biến mất.
Bác tài gạt phăng tay Hoắc Nhiên ra, chắn trước mặt tôi:
“Cô Tống, đi tìm cậu ấy đi.”
Hoắc Nhiên trừng mắt, gằn giọng:
“Ông dám làm thế với tôi! Ông chỉ là một tài xế.”
Bác tài nhíu mày, vẻ mặt khó tả.
“ Đúng, tôi là một NPC.”
“ Nhưng thế giới này không nên chỉ xoay quanh anh!”
Tôi thoát khỏi trói buộc, lao vào trong sân.
Hoắc Đình đang quỳ ở đó.
Rõ ràng cách cửa không xa, vậy mà anh không quay đầu cũng không nhúc nhích.
Một luồng sợ hãi dày đặc tràn khắp người, tôi loạng choạng chạy đến ôm anh.
Cơ thể anh lạnh lẽo.
Mặt đất loang lổ m.á.u đã bị mưa cuốn nhạt.
Sét lóe sáng, soi rõ gương mặt tái nhợt và hàng mi run rẩy của Hoắc Đình.
Anh vẫn cứ quỳ như vậy.
Tôi đỡ anh dậy.
“Hoắc Đình, em đến cứu anh đây.”
Cơn mưa như trút nước xóa nhòa hết những điều nực cười.
Màn hình bình luận cũng dần trở nên trong suốt.
Bác tài vừa lái xe vừa nói:
“Cậu ấy thường xuyên bị phạt thế này. Người nhà họ Hoắc từng bảo, hễ cậu phản kháng thì sẽ phải để m.á.u trong người chảy cạn.”
“Phản kháng một lần, sẽ bị rút m.á.u một lần.”
Tôi bỗng nhớ tới những vết sẹo chằng chịt trên tay anh.
Tim như bị bóp nghẹt.
Tôi còn định hỏi thêm.
Hoắc Đình khẽ mở mắt, ho nhẹ.
Hình như muốn cử động cánh tay đang tựa vào tôi, nhưng lại khiến động mạch bị kéo theo, m.á.u lại thấm ra.
“Không.”
Giọng anh khàn khàn, như sỏi đá cọ xát.
Rồi lại khép mắt.
“Lần này không phải như em thấy đâu. Lần này là anh biến tập đoàn Hoắc Thị thành một công ty rỗng ruột. Trước khi trời sáng, anh không thể để bọn họ phát hiện.”
Anh ngừng lại.
“Bị rút m.á.u chỉ là kế hoãn binh, để họ bớt cảnh giác.”
“Đừng thương hại anh, Tống Vãn.”
Giọng anh yếu dần, như đang nói mơ.
“Em phải yêu anh.”
“Yêu anh đi, Tống Vãn.”
Nếu không có tình yêu chống đỡ suốt bao năm qua, thì không biết Hoắc Đình đã sống khổ sở đến nhường nào rồi.
……
Anh không muốn tôi thương hại.
Anh muốn tôi yêu anh.
Chiếc xe lao qua màn mưa giông.
Khi ấy, trời sáng rực.
Màn hình chứa các bình luận dần tan biến.
Tình yêu trào dâng trong khoảnh khắc bình minh, ngập tràn, như muốn nhấn chìm tất cả.
Hoắc Đình tỉnh lại.
Nhìn thấy tôi, anh chớp mắt liên tục, như sợ tôi tan biến mất.
Để phạt anh, tôi đã đặt mua một loạt đồ chơi nhỏ.
Quyết tâm cho anh một bài học nhớ đời.
Hoắc Đình biết mình có lỗi, nên mặc tôi làm gì, anh cũng im lặng chịu đựng.
Sau cùng, hai chúng tôi nằm thở dốc trên giường.
Anh lại được voi đòi tiên, hỏi:
“Lần này … không có chăm sóc sau khi yêu à?”
Tôi nhét ngay vào miệng anh một viên kẹo.
Mười lăm phút sau, toàn thân tôi đều vương mùi nho.
……
Thế giới này có quá nhiều bi thương và đau đớn.
Không hề cho chúng tôi một sự thật trọn vẹn nào.
Nhưng giữa tất cả, vẫn có một người trao rất nhiều tình yêu.
Trong thế giới hoang đường này, chính tình yêu mới là thứ cứu rỗi.
(Toàn văn hoàn)