1
Nửa đêm có mưa, thấm ướt khung cửa sổ sa xanh.
Ta lại ngồi viết thư cho Tạ Tẫn.
Năm đó phụ thân lâm chung, bảo ta mang theo hôn thư đến tìm Tạ gia.
Ta và Tạ Tẫn từ nhỏ đã định thân.
Hắn vốn tính tình lạnh nhạt, vậy mà vẫn chịu cúi đầu kiên nhẫn dạy ta đọc sách.
Tạ gia ngày một sa sút, ba năm trước Tạ Tẫn phải ra ngoài cầu đường tiến thân.
Trước khi đi, hắn hỏi ta có bằng lòng đến Tưởng gia làm bạn đọc cho Tưởng tiểu thư hay không.
Khi ấy tổ mẫu của Tạ gia bệnh nặng, ta nghĩ nếu ta làm một việc như bạn đọc, tự nhiên cũng có thể để gánh nặng trên vai Tạ Tẫn nhẹ đi đôi chút.
Vì thế ta gật đầu đồng ý.
Hắn khen ta là một cô nương ngoan hiền, không kìm được mà đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu ta:
“Tiểu Thiền đến Tưởng phủ, hãy học lấy một ít quy củ, sau này cũng dễ dàng đảm đương việc nội trợ…”
Thế nhưng, Tưởng Vân Đàm lại chẳng phải hạng người dễ sống chung.
Ba năm ta làm bạn đọc cho nàng ta, sống rất khổ sở.
Nàng ta thường bắt ta viết thay.
Nếu viết không hay, bị phu tử mắng, nàng ta liền phạt ta chép sách.
Có lần viết tốt, lại được phu tử khen ngợi ngay giữa lớp rằng có khí chất của đại gia khuê tú.
Nàng ta quay về liền hắt cả nghiên mực lên đầu ta, nheo mắt chế nhạo:
“Thứ như ngươi cũng dám tranh phong với ta sao, Khương Chẩm Khê? Ngươi xứng chắc?”
Mực chảy vào mắt, đau rát đến nỗi nước mắt ta rơi xuống.
Bên cạnh, nha hoàn của nàng ta cất giọng mỉa mai:
“Cái gì tiểu thư không cần, ngươi cũng chẳng xứng có.”
Ta vốn có thể không chịu đựng.
Nhưng Tưởng gia quyền thế quá lớn, ta mà đắc tội với tiểu thư Tưởng gia, đường đi sau này của Tạ Tẫn chẳng phải sẽ càng khó hơn sao.
Thế nên ta cắn răng nhẫn nhịn.
Tưởng Vân Đàm lại càng hả hê. Nàng ta chấm mực, viết lên má ta hai chữ.
“Tiểu, Thiền.”
Đầu bút nâng cằm ta lên, mắt nàng ta u ám:
“Gọi cái gì Tiểu Thiền chứ, ta thấy chữ ‘Thiền’ mới hợp với ngươi, giống như con cóc ghê tởm khiến người ta chán ghét.”
Những kẻ xung quanh ôm bụng cười rộ:
“Có phải không, bộ dạng nghèo hèn thế kia.”
Tiểu Thiền là tiểu tự mà Tạ Tẫn đặt cho ta.
Năm ta cập kê, tổ mẫu nói Tạ Tẫn là vị hôn phu của ta, tự nhiên phải đặt cho ta một tiểu tự.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Tạ Tẫn nói chữ “Thiền” trong “Tiểu Thiền” là chữ trong “thiền quyên”, ánh trăng trên trời.
Chẳng phải là cóc nhái gì hết.
Đêm hôm đó, ta cắn chặt ngòi bút, đem hết những chuyện này viết vào thư tố cáo với Tạ Tẫn.
Nước mắt lớn từng giọt rơi xuống giấy thư.
Ta muốn hỏi hắn, có thể để ta thôi làm bạn đọc cho tiểu thư Tưởng gia được không.
Còn nữa, ta không muốn bị gọi là Tiểu Thiền nữa.
Bức thư đó, hắn không trả lời.
Khi ấy ta nghĩ, chắc là hắn quá bận, không có thời gian đọc thư của ta.
Đợi đến lúc hắn trở về, tự nhiên sẽ nghĩ cách cho ta một chỗ dựa.
2
Ta không ngờ, lá thư trong tay còn chưa kịp gửi đi thì Tạ Tẫn lại trở về rồi.
Ba năm không gặp, hắn gầy đi nhiều nhưng dung mạo càng thêm tuấn tú.
Một thân hạc sam càng khiến phong thái hiển lộ.
Hắn mặc gấm đeo ngọc, đứng trong sân viện có phần đơn sơ tịch mịch.
Ta nhìn đến ngẩn người.
Tạ Tẫn là người phá vỡ sự yên lặng trước.
Hắn đứng dưới giàn hoa, cách ta một sải tay, mở miệng hỏi:
“Trước đây mấy gốc hải đường trong sân, sao chẳng còn thấy nữa?”
Những cây hải đường trong sân là chúng ta cùng trồng năm ấy.
Ba năm hắn rời nhà, ta đã viết rất nhiều thư.
Mùa thu năm đó, mưa quá nhiều, gốc hải đường bị úng c.h.ế.t.
Cuộc sống của ta vốn buồn tẻ, chẳng có chuyện gì mới mẻ.
Đến cả chuyện vặt như vậy ta cũng kể cho hắn.
Hóa ra, hắn thực sự chẳng đọc một phong nào.
Ngón tay ta xoắn lấy vạt váy, khổ sở cất giọng:
“Năm thứ hai chàng đi, hải đường đã c.h.ế.t rồi, ta có viết thư nói với chàng mà.”
Trước mắt mờ mịt, ta chẳng nhìn rõ nét mặt hắn.
Chỉ nghe hắn khẽ thở dài:
“Tiểu Thiền, nàng cũng biết, ta ở bên ngoài rất bận.”
Ba năm chịu đựng tủi nhục, đến khi nhìn thấy người này, nỗi chua xót nơi lòng n.g.ự.c như dâng cả lên mũi.
Ta nhìn giàn hoa trống trơn, cắn môi:
“Chàng ba năm nay sống tốt chứ? Thực ra ta sống chẳng dễ dàng, Tưởng tiểu thư vẫn hay ức h.i.ế.p ta, chàng biết không, có lần …”
Tạ Tẫn chau mày:
“Chuyện nhỏ nhặt giữa nữ nhi với nhau, nàng phải rộng lượng một chút, cần gì để trong lòng như vậy?”
Nước mắt trong mắt bị ta nén ngược trở lại. Lời nói nơi khóe môi cũng nghẹn lại.
Ta sững sờ nhìn hắn.
Thoáng chốc chẳng thốt ra được câu nào.