CHẨM KHÊ

2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Có lẽ hắn cũng nhận ra vừa gặp lại mà đã nói ta quá nặng lời.

Tạ Tẫn đưa tay vỗ nhẹ vai ta:

“Tiểu Thiền, ba năm nay nàng chăm sóc tổ mẫu rất tốt, cực cho nàng rồi.”

Tiếng bước chân vội vã cắt ngang. 

Người mới đến ghé tai hắn nói mấy câu, hắn quay đầu lại mỉm cười với ta:

“Ta còn có việc gấp, lát nữa sẽ đến gặp nàng.”

3

Mãi đến tận chiều tối, Tạ Tẫn vẫn chưa trở về. Ngoài cửa sổ, mưa đêm rả rích.

Lão phu nhân ho khẽ hai tiếng, ta vội vàng dìu bà nằm xuống, rồi thổi tắt nến. 

Nghĩ đến việc Tạ Tẫn mãi không về, ta bèn hỏi thăm người truyền lời, sau đó cầm ô và đèn lồng đi tìm hắn.

Ta vốn tưởng Tạ Tẫn đang ở lầu bên bờ sông tiếp khách.

Nào ngờ… hắn lại đang tư tình cùng một cô nương khác.

Ánh đèn sáng rực, soi rõ một gương mặt quen thuộc. Chính là Tưởng Vân Đàm.

Ta kinh hãi, đưa tay bịt miệng.

Ta đứng nơi góc khuất ánh sáng, nhìn về phía họ.

Một xấp thư dày rơi xuống giữa hai người.

Toàn bộ đều là thư Tạ Tẫn viết cho nàng ta.

Tưởng Vân Đàm mỉm cười, bảo hắn đọc cho nàng ta nghe.

Hắn viết:

【Giang Nam nhiều mưa khói, mưa dai dẳng gấp gáp, đáng tiếc chẳng thể cùng nàng thưởng ngoạn.】

【Sa mạc Tây Bắc vàng cát mênh mang, nhưng hoàng hôn lại hùng vĩ lạ thường. Nàng không được thấy, vậy thì ta sẽ vẽ lại cảnh đẹp này tặng nàng.】

Mười ngày một phong thư, hắn chưa từng bỏ sót.

Cả một xấp dày cộm, chẳng có lá nào viết cho ta.

Màn mưa dày đặc ướt đẫm vạt váy, cái lạnh từ cổ chân lan dần lên.

Ta không biết mình đã đứng đó bao lâu, đến mức chân cũng tê dại.

4

Gió sông thổi khiến ngọn nến chập chờn.

Tạ Tẫn đứng sau lưng Tưởng Vân Đàm, cúi người cầm tay nàng ta, kiên nhẫn dạy nàng ta viết chữ.

Tưởng Vân Đàm nghiêng đầu, môi lướt qua má phải của hắn. Nàng ta trêu ghẹo:

“Trời đã khuya thế này còn chưa về, chẳng sợ vị hôn thê lo lắng sao?”

Tay ta nắm đèn lồng siết đến trắng bệch. Cả hơi thở dường như cũng nghẹn lại.

Bút trong tay Tạ Tẫn khựng một thoáng, rồi hắn khẽ cười:

“Nàng ấy làm sao quan trọng bằng nàng.”

Tưởng Vân Đàm khẽ đ.ấ.m n.g.ự.c hắn:

“ Nhưng chữ của nàng ấy gần như giống hệt chàng. Hai người ở cạnh nhau ba năm, lại còn có hôn ước, chẳng lẽ chàng chưa từng có chút động tâm?”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hắn thản nhiên chấm thêm mực, bút không dừng lại:

“Nàng ấy xuất thân hèn kém lại mất phụ thân, nàng hà tất phải để ý đến hôn ước đó. Nếu không phải nàng thiếu bạn đọc, ta sao phải dạy nàng ấy học?”

Tưởng Vân Đàm đưa tay vuốt mặt Tạ Tẫn:

“Ta dĩ nhiên tin chàng. Ngày đó chàng đem nàng ấy đến, nào có chút do dự.”

Ba năm nay, ta sống nhờ vào những hồi ức về sự tốt đẹp của hắn mà cắn răng chịu đựng.

Hắn dịu dàng khi kiên nhẫn dạy ta bài học, ánh mắt ôn nhu.

Khi ta ngủ gục trên bàn sách, hắn phe phẩy quạt cho ta cả buổi trưa.

Thế mà, thì ra hắn dạy ta … cũng chỉ vì Tưởng Vân Đàm.

Muộn màng nhận ra, mặt ta đã ướt đẫm.

Ngơ ngẩn đưa tay quệt, không biết đó là nước mưa hay nước mắt.

Trong lòng bàn tay đau nhói, cúi xuống nhìn mới thấy bị đ.â.m đến rớm m.á.u.

Thật ra ta vốn không định khóc. 

Nhưng nước mắt chẳng nghe lời, rơi đúng vào vết sẹo cũ nơi cổ tay từng bị lửa nến làm bỏng.

Đó là khi Tưởng Vân Đàm nổi giận, bắt ta bưng nến để nàng ta cố ý làm phỏng.

Vết bỏng kiêng kỵ gặp nước. Nhưng khi ấy Tạ gia không còn tiền thuê người hầu.

Ta vẫn phải sắc thuốc cho lão phu nhân, phải giặt áo quần cho cả hai chúng ta.

Bỏng rát lẫn với tê buốt vì vết thương, đau đến mất ngủ suốt đêm.

Ta giống như một đứa hay mách lẻo, đem hết những chuyện khổ sở ấy viết vào thư.

Lúc ấy ta cũng mơ hồ biết, phần lớn là hắn sẽ không hồi âm. Nhưng ta vẫn chờ mong.

Ba năm Tạ Tẫn dạy ta học chữ, ta từng chịu không ít đòn thước của hắn.

Giờ ta mới hiểu.

Dạy Tưởng Vân Đàm, e rằng hắn chẳng nỡ đánh vào tay nàng ta.

5

Tưởng Vân Đàm đội mũ che màn, Tạ Tẫn đích thân tiễn nàng ta lên xe ngựa.

Hắn quay lại lầu, cau mày dùng tay áo lau má phải. Ở đó còn vết son vừa lướt qua.

Ngẩng đầu lên, thấy ta đang ngồi chờ, hắn thoáng sững sờ.

Mưa đêm làm tóc mai ta ướt sũng, giọt nước lăn xuống má rồi trượt dài.

Tay hắn lau mặt khựng lại. 

Ta nhìn hắn chăm chăm, nước mắt bất giác trào ra.

“Ba năm nay, ta đã viết cho chàng bao nhiêu thư, tại sao chàng chẳng trả lấy một lần?”

Hắn mất kiên nhẫn nhìn ta:

“Tiểu Thiền, ta đã nói ta rất bận, vì sao nàng không thể hiểu cho ta một chút?”

Lời trong miệng càng lúc càng gấp:

“Giờ nàng đã lớn cũng nên biết điều, chỉ là vài bức thư thôi, có đáng để giận dỗi thế này không?”

Ta bật cười chua chát:

“Vừa rồi mọi chuyện, ta đều thấy cả.”

CHẨM KHÊ

2