Chỉ là mẫu thân nàng mất rồi, phụ thân lại là kẻ vãng lai.
Không ngờ lần này lại tình cờ đến đúng nơi.
Hôm nay gặp lại, nàng rạng rỡ, y phục mới tinh, má phúng phính, hẳn là sống rất tốt.
Thấy ta gấp gáp muốn đuổi theo, nàng vội vẫy tay rồi quay đầu chạy mất.
Túi gấm trong lòng bàn tay nóng rát đến nỗi ta suýt khóc.
Ta thở dài thật dài. Ít ra, cũng nên cho ta biết nàng tên gì chứ.
Quay về, trong viện đã có thêm một người.
Lục Giới hôm nay nghỉ, hắn mặc áo xanh, đang bận rộn sắp đặt mấy chậu hoa cỏ mới.
Tiểu Ly vốn cuộn trong ổ ngủ, thấy hắn liền nhảy ra cọ vào vạt áo mà kêu meo meo.
“Ta dọn dẹp lại viện, mấy chậu hoa cỏ này đều do các bà lão mang tới, mong nàng nhìn sẽ thấy vui hơn.”
Trong lòng ta ấm lên, vành mắt cay cay:
“Đa tạ ngài, Lục đại nhân.”
Hắn khẽ lắc đầu, dịu dàng xoa Tiểu Ly, mỉm cười nhìn ta:
“Giữa ta và nàng, không cần khách sáo thế.”
Nói xong, hắn lấy từ tay áo ra một xấp thư đưa cho ta:
“Hôm nay rảnh rỗi, đêm qua ta thay nàng phục hồi lại mấy bức gia thư bị cháy, nàng xem có khớp không?”
Trước đó để tiết kiệm thời gian, ta thường ghi chép ban ngày rồi ban đêm viết thư.
May mà cất trong chum đất nên còn giữ được.
Ngón tay run rẩy đón lấy, tổng cộng năm mươi hai phong, tất cả hắn viết xong trong một đêm.
“Sao lại khóc rồi?”
Hắn hoảng hốt tìm khăn lụa, Tiểu Ly nằm trong lòng khó chịu lật mình cào nhẹ một cái.
Tay áo rộng rũ xuống, lộ ra cổ tay trắng như ngọc, còn có vết bỏng.
Ta kinh ngạc phát hiện, vết sẹo đó gần như cùng vị trí với sẹo trên cổ tay ta.
Lục Giới mỉm cười:
“Không sao, tối qua vô ý làm đổ giá nến bị bỏng thôi.”
Ta hít mũi, nghiêm túc nhìn hắn:
“Để ta bôi thuốc cho ngài.”
Ta ngồi sát xuống, dùng đầu ngón tay chấm thuốc bôi lên cổ tay hắn.
Da thịt ấm nóng, thần trí ta thoáng ngẩn ngơ.
Không kìm được mà hỏi:
“Đại nhân, ngài mới về Lương Châu vài năm đã làm đến Thứ sử, hẳn chịu nhiều khổ cực?”
Trước kia ta cũng từng hiếu kỳ nhưng do thân phận cách biệt, hắn như vầng trăng cao xa, ta giữ vài phần khoảng cách.
Thế nhưng lâu ngày chung đụng, ta lại thấy hắn thật gần.
Lục Giới khẽ giơ tay so sánh:
“ Đúng vậy, trước kia từng bị c.h.é.m ở ngực, suýt mất mạng.”
Ta kinh hãi kêu lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
Trong mắt hắn thoáng ý cười:
“ Nhưng cũng nhờ thế mới được Thánh thượng để mắt. Khi đến Lương Châu, ta chỉ là một huyện thừa nhỏ, lúc ấy Tiên Ti bất ngờ tập kích, tướng giữ thành bỏ chạy, ta bị c.h.é.m một d.a.o vào ngực.”
Ta siết tay hắn, căng thẳng hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tự nhiên là dắt dân chúng xoay chuyển cục diện, quân Tiên Ti bại, chiến sự bình yên.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Hàng mày của hắn ôn hòa, lại giống như một công tử nhàn tản, chẳng hề có vẻ từng chịu khổ.
Những việc ấy hắn nói nhẹ như mây, nhưng đối với người thường như ta lại khiến tim kinh hãi không thôi.
Ta lặng đi thật lâu.
Lục Giới mỉm cười hỏi ta:
“Dọa nàng rồi sao? Toàn chuyện cũ cả thôi.”
Ta không kịp nghĩ đã lắc đầu:
“Không sợ, chỉ là… có chút xót thương ngài.”
Ý thức được mình vừa nói gì thì đã muộn.
Mặt ta đỏ bừng, lỗ tai cũng nóng ran.
Vội vàng đứng dậy giải thích:
“Không, ta muốn nói là…”
Hắn khẽ bật cười, cắt ngang lời ta:
“Vậy thì ta phải hối hận vì không nói sớm với nàng rồi.”
18
Ta sắp xếp lại viện tử, có người ở ngoài gõ cửa.
Người tới là một nhóm binh lính, cười đùa xô đẩy gã tiểu binh trẻ ở giữa.
Thiếu niên ấp úng:
“Ta muốn viết cho nương một phong thư.”
Mọi người xung quanh liền lớn tiếng trêu chọc:
“Nương ngươi lại không biết chữ, rõ ràng là muốn viết cho vị hôn thê.”
Ta mỉm cười:
“Xin hỏi muốn viết những gì?”
Thiếu niên lắp bắp, cũng chỉ là dặn dò nương ăn uống đủ đầy, thêm cơm thêm áo, bản thân hắn vẫn khỏe, không cần lo lắng.
Nói được nửa chừng, hắn bỗng dừng lại, đỏ bừng mặt, nhắm chặt mắt:
“Còn nữa, hãy nói với A Kiều chờ ta trở về sẽ đến cưới nàng.”
Mặt thiếu niên đỏ đến sắp nhỏ m.á.u:
“Có thể chậm hai ngày hãy gửi không? Ngày mai lĩnh bổng lương, ta muốn mua cho nương một chiếc áo, rồi lại mua cho A Kiều một cây trâm.”