Lục Giới bước lên một bước, bất ngờ che tai ta lại.
Nhưng đã quá muộn, ta đã nghe thấy.
Quay đầu lại, ánh trăng soi rõ trong mắt ta nét ghê tởm nhạt nhòa.
Như sợi bạc siết chặt lấy cổ Tạ Tẫn.
Lúc này hắn cũng biết mình lỡ lời, vội nuốt lại, đáy mắt dâng lên sóng cuộn.
Ta không nhìn hắn nữa, chỉ lạnh lùng nói:
“Đừng để ta khinh bỉ ngươi.”
16
Viện tử bị thiêu rụi, Lục Giới đưa ta đến nha môn, dắt ngựa đi bên cạnh ta.
Chuyện Tạ Tẫn biết trên vai ta có nốt ruồi son, thật ra có nguyên do.
Thuở nhỏ hắn ham chơi, mà phụ thân lại vô cùng nghiêm khắc.
Có một lần phụ thân ta dẫn ta đến Tạ gia, vừa khéo bắt gặp hắn đang bị roi quất, áo trắng thấm đầy m.á.u.
Khi ấy ta còn nhỏ, vừa khóc vừa nhào tới chắn thay hắn một roi, đánh thẳng vào vai ta.
Hai bên trưởng bối đều sợ đến hồn vía lên mây, vội vàng tìm người chữa trị cho ta.
Hắn luống cuống đứng ngoài đám người nhìn lại, trong mắt đọng nước:
“Về sau ta nhất định cả đời sẽ tốt với Khương muội muội.”
Chỉ là khi ấy, chúng ta đều không biết.
Đêm nay hắn lại đem chuyện ấy ra nói thành lời nhục nhã đến vậy.
Đến khi một mảnh khăn lụa khẽ lau khóe mắt ta, ta mới giật mình nhận ra mình đã rơi lệ.
Trong lòng ngượng ngập, ta không khỏi đổi đề tài:
“Đại nhân trước đây từng là đồng môn cùng Tạ Tẫn?”
Lục Giới ừ một tiếng:
“Chỉ tình cờ cùng ở thư viện nửa năm.”
Dường như rơi vào hồi ức, khóe môi hắn thoáng hiện ý cười:
“Thật ra năm ấy, tiết Kinh Trập, ta từng gặp nàng.”
Hắn vừa nhắc, ta không khỏi nhớ ra, quả thật có một năm Kinh Trập.
Tạ Tẫn ra cửa chưa bao lâu, mưa xuân rơi rả rích.
Sợ hắn không mang ô, ta tìm đến học đường.
Qua cửa sổ, thoáng thấy một nhóm người lặng lẽ đọc sách.
Khi ấy ta thường đến chờ Tạ Tẫn, trong số đồng môn của hắn có vài kẻ phóng đãng hay trêu chọc.
Lâu dần hắn nổi cáu, ghét bị người thấy nên không cho ta đến nữa.
Khi ấy đồng môn của hắn đều ở đó, ta không tiện quấy rầy, chỉ có thể nép dưới cửa sổ.
Mưa theo mái hiên trượt xuống, ướt đẫm mũi giày, ta bất giác thu chân lại.
Có người thấy trong sách Tạ Tẫn có vài hàng chữ son, bên cạnh còn vẽ một cái đầu heo ngây ngô, liền cười bảo:
“Chú giải của Tạ huynh thật thú vị, nhìn kỹ còn có vài phần văn tài.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Nghe người ta khen ngợi, khóe môi ta vừa khẽ nhếch, liền nghe giọng Tạ Tẫn đầy châm chọc:
“Thứ nữ nhi khuê phòng viết ra, chẳng qua trò tiêu khiển mua vui, không thể lên mặt bàn.”
Ta đau đớn, chiếc ô trong tay rơi xuống đất.
Một vách cửa sổ ngăn cách, mọi người đều kinh ngạc.
“Bên ngoài có tiếng gì thế?”
Vừa đặt ô xuống, ta liền đứng dậy định chạy.
Cửa sổ bị nâng lên một chút, lộ ra đôi mày mắt tuấn nhã.
Nước mắt lưng tròng, mặt ta đỏ bừng vì thẹn.
Hắn bình thản quay đầu đi:
“Không có gì, chỉ con mèo nhỏ làm rơi ô thôi.”
Đó chính là lần đầu tiên ta gặp Lục Giới.
Ký ức vốn mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Tim ta đập loạn: “Người đó… là ngài?”
Lục Giới mỉm cười:
“Ừ, là ta.”
Ta vô thức xoắn chiếc khăn tay trong lòng bàn tay:
“Thật đa tạ đại nhân năm đó đã giúp ta giải vây.”
Thì ra chúng ta sớm đã gặp nhau, sự tò mò với hắn lại dâng đầy.
Chỉ là còn muốn hỏi thêm vài điều thì đã đến nha môn.
Ta thầm hối tiếc, quãng đường này sao mà ngắn quá.
17
May mà ngọn lửa được khống chế kịp thời, không lan đến hàng xóm.
Chỉ là vài bức gia thư chưa kịp gửi đi thì đã bị thiêu hủy, thật khiến người nhức đầu.
Theo luật mà bồi tiền xong, ta đã chẳng còn bạc để sửa sang gì thêm.
Hôm sau, ta ngồi trong viện ủ rũ thì tiểu đồng nhà bà lão hàng xóm lon ton chạy đến.
Nó giơ cánh tay tròn trịa ra trước mặt ta, trong tay là một túi gấm nặng trịch.
Mở ra xem, dưới là bạc, trên là từng xâu đồng tiền.
Tiểu đồng líu ríu nói:
“Lúc nãy ngoài cửa có một tỷ tỷ nhờ ta đưa cho cô nương, sợ cô nương không chịu nhận, nàng bảo cháu chuyển lời, đây xem như trả ơn đôi giày khi trước.”
Ta vội cầm túi gấm lao ra đuổi theo.
Chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng một cô nương.
Nàng dường như cảm nhận được, quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau, ta sững người.
Quả nhiên là cô nương ta từng cứu bên bờ sông đêm đó.
Khi chia tay, nàng nói ngoại tổ thương nàng từ nhỏ đang bán đậu hũ ở Lương Châu.