Sao hắn có thể tỏ ra tự nhiên như thế, giống như những vướng mắc trước đây chưa từng tồn tại.
Lòng bàn tay ta gắng sức chống lên vai hắn, chỉ mong khỏi ngã vào người hắn:
“ Nhưng ta không còn thích ngươi nữa. Sự quan tâm, giải thích hay tình yêu đến muộn, khi đã qua thời điểm rồi mới xuất hiện, chỉ khiến người ta cảm thấy ghê tởm.”
Gió đêm lạnh thấu xương.
Đôi mắt đen u tối của Tạ Tẫn nhìn ta chằm chằm không chớp.
Hắn đứng lên, bóng dáng phủ kín cả người ta.
“Tại sao không thể thích ta như xưa nữa?”
Ta muốn lùi lại, nhưng cánh tay bị hắn siết chặt, thân thể không thể động đậy, ta gần như gào từ cổ họng:
“Ngươi đốt viện của ta, chẳng phải để ép ta quay về bên ngươi sao? Nhưng ta đã sớm không còn là Tiểu Thiền ngày trước! Tạ Tẫn, ngươi hèn hạ thấp kém như vậy, còn vọng tưởng ta sẽ thích ngươi sao?”
Hắn ôm ghì ta, lực mạnh đến mức gần như bóp nát xương cốt ta:
“ Nhưng nàng đã chẳng còn nơi nào để đi, chỉ cần nàng quay về, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đầu bạc răng long, con cháu đầy nhà.”
Tạ Tẫn kề sát rất gần, hơi thở nóng hổi gấp gáp phả bên tai.
Ta không thể chịu đựng nổi sự ghê tởm ấy nữa, lửa giận nuốt chửng lý trí.
Không kịp nghĩ ngợi, ta rút trâm vàng bên thái dương, mạnh mẽ đ.â.m vào cánh tay hắn trước mặt.
Nhưng ta thật sự không ngờ, Tạ Tẫn thà bị đ.â.m cũng không buông tay.
Sau lần bị người Tiên Ti bắt giữ, Lục Giới đã tặng ta chiếc trâm mới.
Hắn mài đầu trâm thêm sắc bén, để ta có thể phòng thân.
Chiếc trâm dễ dàng xuyên qua y phục, đ.â.m sâu vào da thịt hắn.
M.á.u nhuộm đỏ vải áo, men theo cánh tay và đuôi trâm nhỏ giọt xuống.
Bàn tay cầm trâm của ta run lên.
Vừa định rút ra bỏ chạy, Tạ Tẫn đã giữ chặt lấy tay ta, sắc mặt không đổi:
“Ta nợ nàng quá nhiều, nếu thế này có thể khiến nàng dễ chịu hơn, thì cũng tốt.”
Ta cuối cùng giằng thoát ra:
“Ngươi điên rồi sao!”
Sắc m.á.u trên mặt Tạ Tẫn tan biến:
“ Đúng, từ khi nàng giả c.h.ế.t bỏ đi, ta đã phát điên rồi. Nhìn thấy nàng cười với kẻ khác, ta ghen đến phát cuồng!”
Ta thở dài, bình thản nói với hắn:
“Từ lúc ngươi chọn Tưởng Vân Đàn, từ khi ngươi phớt lờ từng bức thư, từng uất ức của ta, tình cảm giữa chúng ta đã bị mài mòn hết sạch rồi. Không ai sẽ mãi mãi đợi ngươi.”
15
Thân thể Tạ Tẫn hơi lảo đảo, ngẩn ngơ nhìn ta.
Ta quay đầu không còn muốn nhìn hắn, vén rèm chuẩn bị xuống xe.
Hắn không nỡ, khẽ gọi ta một tiếng, đưa tay chặn lại.
Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa vang lên.
Lục Giới thúc ngựa đến, quan bào màu đỏ thẫm nổi bật giữa màn đêm.
Hắn nắm dây cương bằng một tay, gọn gàng xoay người xuống ngựa:
“Tạ công tử hành động như vậy, chẳng lẽ coi nơi này không còn pháp luật nữa sao?”
Thấy Lục Giới tới, ta vội vén váy nhảy xuống xe, động tác quá vội, vừa khéo va vào người hắn.
Vạt váy xanh chạm vào kim tuyến trên quan bào, ngọc đai bên hông vang lên tiếng trong trẻo.
Hắn ung dung đỡ lấy ta, ánh mắt lạnh lùng đối diện với Tạ Tẫn.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Tạ Tẫn bật cười nhạo:
“Lục đại nhân thật uy phong, ta và Tiểu Thiền từ nhỏ đã đính hôn, phu thê chưa cưới hàn huyên, chẳng lẽ ngươi muốn xen vào?”
Lục Giới nhướng mày:
“Nếu ta cứ muốn xen vào thì sao?”
Tạ Tẫn tức giận bật cười:
“Ngày trước ta với ngươi dù gì cũng là đồng môn, thê tử của bằng hữu không thể phạm, ngươi có biết liêm sỉ không?”
Bà lão từng nói Tạ Tẫn là nhân vật lớn mới tới, sợ liên lụy Lục Giới, ta liền kéo vạt áo hắn.
Hắn liếc ta một cái, ánh mắt thoáng hiện vẻ tổn thương.
Tạ Tẫn rút từ tay áo ra một cành hải đường đưa đến trước mặt ta.
Trên cánh hoa còn vương sương, là hắn nhọc công tìm về từ nơi xa xôi.
Giọng hắn khàn khàn đến rợn người:
“Tiểu Thiền, những kẻ bắt nạt nàng, ta đã trừng phạt hết rồi. Hãy theo ta về, chúng ta lại trồng đầy sân hải đường, lần này nhất định không héo úa.”
Lời chưa dứt, ta đã hất cành hải đường ra.
Cánh hoa tung bay, rơi rụng giữa chúng ta, giống như tờ hôn thư xưa kia bị xé nát.
“Ngươi vẫn luôn nói hải đường không úa, tình chẳng đổi.”
Mũi giày thêu giẫm lên cành hoa, nghiền nát cánh hoa:
“ Nhưng năm đó, Tưởng Vân Đàm đẩy ta xuống hồ chỉ để vớt vòng tay ngươi tặng nàng ta, ta suýt c.h.ế.t đuối, rễ hải đường khi ấy cũng đã mục nát rồi.”
M.á.u từ cánh tay Tạ Tẫn nhỏ xuống.
Hắn mặc kệ, lại vươn tay chộp lấy cổ tay ta, gân xanh trên cổ nổi rõ:
“Khi đó chỉ là quyền nghi nhất thời! Ta về sau …”
Lục Giới đã kéo ta ra sau lưng.
Ngón tay hắn dừng cách vai ta nửa tấc, hư hư che chở.
Ta gỡ cánh hoa hải đường dính trên đuôi tóc, mặc cho gió đêm cuốn đi:
“Hôn thư đã hủy, chúng ta từ lâu chẳng còn là phu thê chưa cưới nữa.”
Nói xong, ta quay người bỏ đi.
Ánh trăng kéo dài hai bóng dáng.
Bóng Lục Giới cao lớn.
Gió đêm lạnh buốt, ống tay áo hắn bay như hạc, cẩn thận che gió sau lưng ta.
Tạ Tẫn bỗng cất tiếng:
“Lục Giới, ngươi có biết, trên vai nàng có một nốt ruồi đỏ…”