CHẨM KHÊ

7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lau mồ hôi trên trán, ta thở dài một hơi. Có lẽ là ta nghĩ nhiều quá.

Ánh mắt rơi lên ngọc bội trên bàn, đó là Lục Giới trước khi đi đã đưa cho ta, bảo nếu có việc gấp thì cầm lấy đi tìm hắn.

Ngay lập tức ta lại thấy xấu hổ. Lục phu tử đối xử với ta thế này, sao ta có thể nghĩ khác.

13

Một năm ở Lương Châu, Lục Giới rất chăm lo cho ta. 

Trước kia ta thích hải đường, nhưng ở đây do khí hậu nên trồng chẳng sống, hắn liền trồng cho ta một khóm mộc phù dung trong sân, lại chẳng biết từ đâu mang về một con mèo tam thể xinh đẹp, đặt tên là Tiểu Ly, thường bám váy ta kêu meo meo.

Bà lão hàng xóm nhìn không nhịn được, nói với ta:

“Không biết khi nào mới được uống rượu mừng hai người.”

Ta hốt hoảng, xua tay lia lịa:

“Lục đại nhân từng làm phu tử của ta, không thể nói bừa được!”

Bà chỉ cười nheo mắt:

“Có gì đâu, trước kia là phu tử, nay vừa khéo làm phu quân.”

Trời ơi, phong tục Lương Châu sao mà táo bạo thế!

Bà lại bảo hôm nay trong thành có nhân vật lớn đến, kéo ta đi xem náo nhiệt. 

Giữa đám đông, ta thoáng thấy một bóng người giống Tạ Tẫn.

Đang phân vân, hắn bỗng nghiêng mặt. 

Quả nhiên là hắn!

Ta vội cúi đầu. 

Từ sau lần tuyệt giao ấy, ta bỏ đi trong giận dữ, vốn không muốn gặp lại. Nào ngờ hắn lại đến Lương Châu.

Ta lẩn sau đám người, len lén nhìn. 

Thấy rèm kiệu vén lên, bước ra một cô nương đội mũ màn, dáng người uyển chuyển, chính là Tưởng Vân Đàm.

Ta nhếch môi cười lạnh, liền thấy Tạ Tẫn đưa tay đỡ nàng ta, bàn tay còn lại đặt ở eo, cẩn thận dìu nàng ta xuống xe.

Trong đầu bỗng hiện về lần ta và Tạ Tẫn cãi nhau. 

Hắn giận, không chịu đỡ ta, ta cố tình tự nhảy xuống, kết quả trật chân, đau đến bật khóc. Tạ Tẫn chỉ đứng cao cao nhìn ta rơi lệ, lạnh nhạt nói:

“Ngay cả xuống xe cũng không xong, sao nàng ngu ngốc vậy.”

Thì ra hắn cũng có thể dịu dàng đỡ người xuống xe. 

Chỉ là, người đó không phải ta.

Bà lão lắc đầu, kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ:

“Nghe bảo đến một vị nhân vật phong nhã, nhưng cũng thường thôi, chẳng đẹp bằng Lục đại nhân nhà ta.”

Thấy ta im lặng, bà lại hỏi dồn:

“Có phải ta nói đúng không?”

Ta cười gật đầu:

“Bà nói đúng lắm.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tạ Tẫn đã đi xa, chắc hẳn không biết ta ở đây. Ta khẽ thở phào.

Tối đó, ta vặt tàn hoa đèn, nửa tỉnh nửa mê, chợt ngửi thấy mùi dầu tùng. Mở mắt, lửa đã bùng lên rợp trời.

Cả tiểu viện chìm trong biển lửa, khói dày đặc tràn vào. 

Ta hắt hết nước trà lên rèm, xé xuống che miệng mũi. 

Vội chạy vài bước, bỗng nhớ Tiểu Ly chẳng biết trốn đâu, liền gấp gáp tìm khắp. 

Nó hẳn đã sợ quá hóa ngốc, ta gọi thế nào cũng không nghe.

Khói nồng nặc khiến ta nghẹt thở. 

Cuối cùng phát hiện nó co rúm dưới gầm giường, ta vội lao tới ôm chặt.

Có người xông vào, kéo tay ta đưa ra ngoài.

Đợi đến khi nha dịch và hàng xóm cùng nhau dập lửa, tiểu viện tỉ mỉ chăm chút của ta đã thành tro. 

Khóm mộc phù dung được nâng niu chỉ kịp nở một đêm, đã rụi thành tàn.

Ta ôm Tiểu Ly, trơ mắt nhìn tất cả. 

Tim đau quặn, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Đây vốn là mái nhà của riêng ta.

Người vừa cứu ta bước lên:

“Khương cô nương, chủ nhân ta mời.”

Theo hắn qua bảy ngõ tám hẻm. 

Ở góc phố yên tĩnh xa xa đỗ một cỗ xe ngựa.

Ta vén rèm xanh.

Ánh sáng lướt qua hàng mày mắt đen đặc của hắn, kéo xuống tận mũi giày, như một đường ranh giới chia cách ta với hắn.

Ngón tay thon dài vươn tới, khẽ vuốt má ta, lau đi tro bụi còn vương.

Chậm rãi, tựa như đang trêu chọc một con thú cưng thú vị.

Hồi lâu, Tạ Tẫn khẽ cười:

“Tiểu Thiền, xem nàng tự làm mình nhếch nhác thế này, nên về bên ta thôi.”

14

Tạ Tẫn mỉm cười bình tĩnh, nhưng khớp ngón tay vì nắm chặt mà căng trắng bệch.

Toàn thân ta lạnh buốt, hoảng loạn lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay hắn.

Nhưng vừa lùi một bước, cánh tay liền bị nắm chặt.

Tạ Tẫn bất ngờ kéo mạnh ta vào trong ngực, ánh mắt cố chấp:

“Nàng gầy rồi, khoảng thời gian này có phải rất khổ sở không? Những chuyện trước kia đều là có nguyên do, ta sẽ từ từ giải thích cho nàng. Tiểu Thiền, nàng phải tin ta, đời này ta chỉ yêu một mình nàng.”

Ta thật sự không hiểu.

CHẨM KHÊ

7