CHẨM KHÊ

6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Người ấy có chút sa sút, áo xanh giặt đến sờn bạc, chỗ khuỷu tay còn chắp vá.

Thế nhưng phong cốt cứng cỏi, lãnh đạm gõ thước lên bàn.

Mọi khinh thường vụn vặt đều bị sự thản nhiên ấy đè nén xuống.

Nửa năm sau, nghe nói hắn phẫn nộ mà trở về Lương Châu.

11

“Nghe nói trong thành Lương Châu có một cô nương chuyên viết thư nhà thuê, không ngờ lại là nàng.”

Lục Giới cười rạng rỡ, mắt nhìn ta không chớp. 

Nhờ ánh trăng, ta nhận ra hắn so với trước đây càng thêm tuấn tú, cũng càng thêm anh khí. 

Bộ quan bào màu đỏ thẫm, hiếm ai có thể mặc đẹp đến thế.

Ta cười hì hì cảm thán:

“Hồi trước đại nhân cùng ta nói về Lương Châu, cũng đâu ngờ hôm nay chúng ta sẽ gặp lại ở đây.”

Ánh mắt hắn rơi xuống bàn tay ta, do dự hỏi:

“Xa cách nhiều năm, mùa đông bệnh nứt nẻ còn tái phát không? Những năm qua… nàng sống thế nào?”

Năm ấy khi ta còn rất khổ sở, thường ra bờ sông giặt y phục.

Đôi tay bị rét cắn đến thảm, sưng tím đen trông chẳng chịu nổi. 

Lục Giới từng bắt gặp một lần. Hắn không nỡ, giật lấy thùng muốn giúp ta giặt.

Ta sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt:

“Sao có thể phiền lụy phu tử, chuyện này … chuyện này trái lễ, y phục nữ tử thật sự bất tiện!”

Hắn mím môi không nói. 

Ta tưởng đã làm hắn tức giận, hoảng loạn nghĩ cách xoa dịu lúng túng. 

Ngẩng lên thì hắn đã đi xa.

Chỉ là hôm sau tan học, lúc ta thu dọn bút mực, từ dưới bàn lại mò ra một lọ thuốc trị nứt nẻ chưa mở nắp. 

Tối đến bôi lên tay, cả bàn tay đều ấm áp. 

Không ngờ nhiều năm rồi mà hắn vẫn còn nhớ.

Ta ngượng ngập vuốt tóc bị gió thổi rối:

“Giờ bệnh nứt nẻ đã đỡ nhiều lắm rồi.”

Sau đó, Tạ Tẫn khéo luồn lách, gia cảnh cũng không còn thiếu thốn như ban đầu. 

Lão phu nhân thương ta, lén gọi hai bà tử đến hầu hạ. 

Tự nhiên ta chẳng còn phải đi giặt y phục nữa.

Trời đã sẩm tối, ta đứng dậy tiễn Lục Giới ra khỏi viện. 

Gió thổi xào xạc, bóng cây lay động như sóng nước. 

Vầng trăng Lương Châu thật đẹp, ánh trăng soi vào mắt hắn.

Hắn bỗng dừng lại, như đã nén rất lâu mới hỏi ra:

“Nàng đã thành thân chưa?”

12

Lục Giới rời đi đã lâu. Đến tận khi thiếp ngủ, đầu óc ta vẫn rối loạn. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Thần hồn hoảng hốt nằm xuống, chẳng tự chủ gác chân trái lên gối phải ngẩn người, dần dần mới thấy cơn buồn ngủ kéo đến.

Ngày trước gửi thư nhà cho Tạ Tẫn, ta thường gộp lại rồi nhờ sứ giả chuyển đi sau giờ học. 

Khi ấy kinh thành mưa liên miên.

Tưởng Vân Đàm vu cáo ta trộm vòng tay của nàng ta, sai người lục tung bọc vải trong tay ta. 

Đồ đạc lộn xộn rơi đầy đất. Nàng ta lúc này mới khẽ lắc vòng trên cổ tay, thản nhiên cười:

“Ta nhớ nhầm rồi, thì ra vẫn đeo trên tay.”

Đảo mắt qua mấy phong thư rơi xuống, chỉ một ánh nhìn, bọn nha hoàn đã xô ta ngã, cướp đi tất cả.

“Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, lại dám lén viết thư tình!”

Trong tiếng cười chói tai, ta đuổi theo giành lại, lảo đảo va vấp, cùng họ lao ra mưa. 

Không biết ai từ phía sau mạnh tay đẩy, ta ngã sấp xuống đất. 

M.á.u từ cánh tay trầy xước rỉ ra. Đám đông lập tức tan tác.

Tưởng Vân Đàm che ô bước qua, giày thêu giẫm xuống, chậm rãi thong dong. 

Chỉ còn lại những bức thư tản mát khắp nơi bị bẩn thỉu đến chẳng còn ra dáng.

Mưa tí tách rơi, thấm ướt sống lưng ta đang rạp xuống. Ta sững sờ, nước mắt hòa mưa tràn đầy mặt.

Một lúc lâu, có người che ô trên đầu ta:

“Khương Chẩm Khê?”

Ta ngẩng đầu trong cơn mưa, nhìn thấy gương mặt Lục phu tử.

Hắn xưa nay nghiêm khắc, mắng người rất dữ. Những công tử ban đầu coi thường hắn, giờ ai nấy đều phải kính sợ.

Lo hắn trách phạt, ta vội cúi đầu dọn tàn cục, nghĩ cách thoát thân.

Không ngờ qua lớp y phục mỏng, một bàn tay nam nhân bỗng đặt lên cánh tay ta. 

Đó là bàn tay quen cầm bút, giương cung, khớp ngón có vết chai.

Lông tơ trên người ta dựng thẳng, hắn đã nhanh chóng đỡ ta dậy, vừa chạm liền buông. Rồi đưa ô vào tay ta, cúi mình nhặt từng bức thư.

Có vài tờ bị gió cuốn đi, chắc không tìm lại được nữa.

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, cho đến khi hắn trả lại cho ta:

“Trải ra phơi, may ra còn có thể như cũ.”

Rõ ràng đó chỉ là lời an ủi. Mực đã loang, sao có thể như cũ?

Thấy ta cúi đầu, hắn lại nói:

“Đừng buồn nữa, thật ra ta có chút hâm mộ.”

Ta chưa hiểu, đầu óc trống rỗng nhưng vẫn gượng cười:

“Phu tử sao phải hâm mộ ta.”

Hắn quay mặt lại. Ánh mắt đen thẳm khiến tim ta bối rối:

“Không phải hâm mộ nàng, mà là hâm mộ… người có thể nhận nhiều thư nhà thế này.”

Tim đập loạn, ta giật mình ngồi dậy. Thì ra mơ lại chuyện ba năm trước.

CHẨM KHÊ

6