CHẨM KHÊ

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

9

Đêm đó ta đang thắp đèn viết thư. Viết đến mệt mỏi, sắp sửa tắt đèn, chợt phát hiện một bóng đen phía sau. 

Vừa định kêu lên, một lưỡi d.a.o lạnh băng đã kề sát cổ họng. 

Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lẽo:

“Dám cử động là g.i.ế.t ngay.”

Khẩu âm chẳng mấy chuẩn. 

Trên bàn, chiếc gương phản chiếu gương mặt dị tộc: sống mũi cao, mắt sâu, râu vàng hoe. 

Hóa ra là một tên Tiên Ti!

Tim ta nhảy lên tận cổ, cả người run rẩy.

Bên ngoài lửa bốc ngùn ngụt, có kẻ đá tung cổng viện. 

Một đám quan sai cầm đuốc xông vào vây chặt chúng ta. Người đi đầu vận quan bào đỏ thẫm, trong tay cầm cung dài:

“Thả người ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”

Giọng nói sao nghe quen quá.

Tên Tiên Ti gian xảo vô cùng:

“Chuẩn bị ngựa nhanh, thả ta ra khỏi thành, bằng không ta c.h.ế.t cũng phải lôi ả theo!”

Chân ta mềm nhũn, bị hắn kẹp chặt lôi đi, tóc mai thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn áp ta lùi lên đài cao, chờ ngựa dẫn tới.

Vì quá khẩn trương, lực tay hắn quá mạnh, lưỡi d.a.o đã cứa rách cổ ta. 

Sợ hắn làm ta bị thương, vị thiếu niên bên dưới chỉ đành buông cung tên xuống.

Hai bên giằng co.

Không biết từ đâu xuất hiện một bà lão, giơ cái xẻng sắt lớn xông tới, nhằm thẳng đầu tên 

Tiên Ti mà giáng xuống. Hắn vừa muốn đá văng bà lão, bàn tay cầm d.a.o lỏng một thoáng.

Ngay chính khoảnh khắc ấy.

Trong ta bỗng sinh ra dũng khí kỳ lạ. Mồ hôi căng thẳng trơn trượt trong lòng bàn tay, ta nghiến răng siết chặt chiếc trâm, dùng hết sức mà đ.â.m thẳng vào mắt hắn.

Vì quá mạnh, đuôi trâm cứa toạc cả lòng bàn tay. M.á.u chảy đầm đìa, chẳng phân nổi của ta hay của hắn.

Tên Tiên Ti ôm mắt gào thảm, vung d.a.o c.h.é.m xuống ta.

Một mũi tên như bạch hồng xuyên nhật lướt sát tóc mai ta, ghim thẳng vào bàn tay hắn. 

Đoản đao rơi xuống đất.

Ta chưa kịp phản ứng, mũi tên thứ hai đã cắm xuyên n.g.ự.c hắn. 

M.á.u tanh phun tung tóe.

Lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, nửa đầu ta tê rần. 

Nào ngờ hắn vẫn chưa c.h.ế.t, đôi mắt trợn trừng, quay ngược lại đẩy ta ngã xuống.

Ta từ trên đài cao rơi xuống, gió gào thét bên tai. 

Cảm giác mất trọng lực khiến ta nhắm chặt mắt.

Đau đớn tưởng tượng không ập đến.

Ta rơi vào một vòng tay rộng lớn.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Mở mắt ra, gió thổi phần phật, quan bào đỏ thẫm tung bay. 

Thiếu niên tuấn tú như vầng trăng, ôm chặt ta trong lòng.

Cuối cùng ta cũng thấy rõ khuôn mặt kia, cũng nhớ lại đôi mắt đen đậm ấy. 

Chẳng trách giọng nói quen thuộc đến vậy.

Niềm vui “tha hương ngộ cố tri” như thủy triều dâng tràn.

Mắt ta sáng rực, không kìm được gọi to:

“Phu tử?!”

10

Trăng khuyết nơi Lương Châu rọi xuống tiểu viện, sáng như một hồ nước. 

Kẻ vừa rồi bắt giữ ta chính là gian tế Tiên Ti. May thay, phen này không ai thương vong.

Ta nâng chén thuốc do đại phu nấu, nhịn thở uống một hơi, đắng đến suýt nôn ra. 

Trước mặt bỗng xuất hiện một bàn tay rắn rỏi, đưa tới vài miếng mơ khô chua.

Lục Giới mỉm cười nhìn ta:

“Vừa nhờ người mua, để xua bớt vị đắng.”

Vị đắng chát trên lưỡi tan đi nhiều. 

Nghĩ đến dáng vẻ ta vừa rồi bị đắng đến nhe răng nhăn mặt, hẳn là khó coi lắm, ta bất giác thấy ngượng:

“Đa tạ phu tử.”

Ánh mắt rơi xuống quan phục đỏ thẫm trên người hắn. 

Hắn nay đã là Thứ sử Lương Châu, sớm không còn là phu tử năm nào, ta chợt hận mình lỡ lời, lí nhí sửa lại:

“Đa… đa tạ đại nhân.”

Lục Giới bật cười khẽ:

“Không cần câu nệ thế đâu.”

Người từng nhắc với ta về Lương Châu, không phải ai khác, chính là hắn.

Năm đầu ta làm bạn đọc cho Tưởng Vân Đàm, phu tử mà Tưởng phủ mời đến dạy hậu bối trong tộc, chính là Lục Giới.

Hồi ấy hắn gầy gò, cả người có phần gầy guộc. Một kẻ xuất thân hàn môn đất Lương Châu, không rõ sao lại tu được học vấn ấy. 

Nghe nói năm xưa cũng từng đỗ Thám hoa, trên Kim Loan điện chỉ vì quá cương trực, trong vòng xoáy quyền lực đắc tội ai đó, sa sút đến mất cả quan chức.

Thế gia vốn dây mơ rễ má rối ren, người trong tộc tự nhiên nâng đỡ lẫn nhau, chèn ép kẻ ngoài.

Ta vẫn nhớ buổi giảng học đầu tiên. 

Vài tiểu thư Tưởng gia hiếu kỳ, lén nhìn ra từ sau bình phong. 

Các nàng đỏ mặt, nhưng ta lại nghe có công tử nào đó cười nhạt:

“Dung mạo tuấn tú thế mà nghèo đến nỗi không có nổi một bộ y phục ra hồn.”

Nghe vậy, ta trong bình phong ngẩng đầu nhìn thoáng ra. 

CHẨM KHÊ

5