CHẨM KHÊ

13

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ta nghe mà dạ dày cuộn lên. 

Một mạng người, mà trong mắt hắn chỉ là hai chữ “khắt khe”. 

Thật khiến người ta buồn nôn. 

Quả nhiên gia phong bất chính.

Lục Giới không nhịn được nữa, giận mắng:

“Một cái mũ ô sa liền trở thành bùa hộ mệnh của ngươi. Đọc sách thánh hiền mà hành xử như cầm thú. Ngươi coi mạng người, coi pháp luật là cái gì? Người đâu, kéo hắn xuống!”

Theo luật triều ta, Thứ sử có thể tạm quyền đình chỉ quan phạm, trong mười ngày sẽ tấu trình lý do. 

Chỉ là Tưởng Hoài mới nhậm chức, sổ sách còn chưa kịp khảo chứng.

Đang lúc ta lo lắng thay cho Lục Giới, bỗng thấy từ tay áo của người nằm đất rơi ra một vật. 

Nhìn kỹ, đó là một cây trâm bạc.

Một nỗi sợ hãi cực lớn ập đến. 

Ta không nhịn nổi nữa, run rẩy bàn tay vén tấm khăn trắng trên mặt người c.h.ế.t.

Khuôn mặt thiếu niên vì mất m.á.u quá nhiều mà trắng bệch hiện ra trước mắt ta. 

Rõ ràng ngày hôm qua hắn còn trông ngóng hôm nay lĩnh tiền lương, muốn mua áo mới cho nương, lại mua cho người thương một cây trâm. 

Vậy mà giờ đây, chỉ còn là một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.

Tim ta đau nhói, toàn thân run rẩy mà bật khóc.

Mấy huynh đệ binh sĩ quen mặt đi tới, hốc mắt ai nấy đều đỏ hoe. 

Có người đưa ta mấy đồng tiền, nghẹn ngào cầu xin:

“Khương cô nương, số bạc của tiểu tử này còn chưa kịp đưa cho cô, xin người … hãy giúp hắn viết nốt bức thư gửi về nhà.”

Ta đẩy tay hắn lại, lau nước mắt, gật đầu hứa:

“Ta sẽ viết thật tốt.”

22

Trong triều, quan viên Tưởng gia không chỉ có một mình Tưởng Hoài. 

Chỉ dựa vào chuyện này để lật đổ hắn, không dễ dàng gì.

Không ngờ Tạ Tẫn lại chủ động tìm đến Lục Giới. Hắn mang toàn bộ những gì tra được nhiều năm nay đưa ra. 

Tham ô thuế má, cắt xén lương thảo. 

Lấy dân lương thiện làm giặc cướp để cướp sạch gia tài, báo ruộng công là đất hoang rồi chiếm lại. 

Từng điều từng việc, đều khiến người ta kinh hãi.

Ngay cả chuyện năm đó Tạ phủ sa sút, trong đó cũng có bàn tay Tưởng Hoài.

Tạ Tẫn mỉm cười hỏi Lục Giới:

“Còn nhớ ngày cuối cùng chúng ta đồng môn, phu tử hỏi bài sách luận, ngươi đã đáp thế nào không?”

Tay ta đang mài mực khựng lại, hiếu kỳ lắng nghe.

Lục Giới khẽ cười:

“Thà kêu mà c.h.ế.t, không chịu im lặng mà sống.”

Tạ Tẫn gật đầu:

“Lời như thế, ta tin ngươi một lần.”

Ánh mắt hắn luyến lưu dừng lại trên người ta:

“Có vài lời muốn nói cùng nàng.”

Ta liền đứng dậy đi theo hắn ra ngoài. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Khi đi ngang Lục Giới, hắn không hề ngẩng đầu, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh chẳng nói lời nào. 

Nhưng ngòi bút lại lệch đi, kéo một vệt dài trên giấy.

Ta mím môi khẽ cười, rồi rón rén bước ra.

Ta và Tạ Tẫn sóng vai đi qua cửa hoa. 

Lúc này Lương Châu vào tiết xuân hạ, giàn hồng leo đầy hoa rụng xuống đất. 

Giống hệt cái giàn hoa năm xưa ta từng ngồi cùng hắn. Khi ấy ta còn răng sữa, vừa ăn kẹo hắn cho vừa lỡ làm sứt một chiếc răng. 

Ta khóc lóc mãi, gào lên rằng sau này chẳng ai chịu cưới một cô nương sứt răng.

Hắn đưa tay lau nước mắt cho ta, ngây ngô nói:

“Vậy sau này ta cưới muội làm nương tử.”

Sau này, gia biến ập đến nhà hắn, ta không ở kinh thành, chỉ có thể viết thư từ xa. 

Đi đến hôm nay, tình đoạn chẳng thể nối lại. 

Nhớ lại chuyện cũ, tựa hồ đã cách một đời.

Rõ ràng Tạ Tẫn cũng nhớ lại. Hốc mắt hắn đỏ lên, muốn đưa tay gỡ cánh hoa hồng trên mái tóc ta. 

Nhưng vì ta khẽ nghiêng đầu tránh đi, bàn tay hắn cứng lại giữa không trung.

Những năm này, hắn có khổ tâm thật. 

Nhưng nỗi ủy khuất của ta cũng là thật.

Ta vốn bướng bỉnh từ nhỏ. 

Khi bé, mẫu thân từng may cho ta một con mèo vải, ta vui sướng ôm suốt không rời. 

Một hôm có người bà con xa đến, thấy ta không ở đó bèn đem con mèo ra chơi, làm cho nó biến dạng đến mức không còn nhận ra.

Sau này dù mẫu thân ta khâu vá phục hồi lại y như cũ, ta cũng không thèm lấy nữa.

Trong lặng im, Tạ Tẫn khẽ thở dài:

“Chúng ta thật sự không thể nào nữa sao?”

Ta bình tĩnh đáp:

“Không thể rồi, đã quá muộn.”

Hình như hắn rơi lệ, xoay người, bàn tay trái gắt gao chống lên giàn hoa, cuối cùng nghẹn ngào thốt ra một câu:

“Xin lỗi.”

Ta bước đi mấy bước, nghe phía sau hắn lại hỏi:

“Vậy còn Lục Giới, nàng sẽ ở bên hắn sao?”

Ta không trả lời. Cũng không quay đầu lại.

23

Sau khi Tưởng Hoài bị giam ngục, ta đến quê nhà của Lý Trác một chuyến. 

Trước đó, tin hắn mất truyền về, mẫu thân hắn ngày ngày khóc than, mắt cũng hỏng đi. 

CHẨM KHÊ

13