Còn cô nương tên A Kiểu thì khóc thành người đầy nước mắt.
Ta đem bộ y phục mới cùng chiếc trâm bạc giao lại cho họ. Rồi đẩy bức gia thư đến trước mặt:
“Trong lòng Lý Trác luôn nhớ thương các người, nhất định hy vọng về sau các người sống cho thật tốt.”
Lúc rời đi, ta lén đặt một tờ ngân phiếu dưới chén trà.
Đó là tấm lòng Lục Giới nhờ ta gửi lại.
Khi ta trở về Lương Châu, lại là tiết thu.
Một bóng dáng quen thuộc đứng không xa cổng thành, hai tay chắp sau lưng thở dài.
Tiểu đồng bên cạnh trêu chọc:
“Đại nhân sao lại thở dài? Lại đang nhớ Khương cô nương sao?”
Lục Giới tiếp lời thở dài:
“Hôm nay quá muộn rồi, e phải đợi đến mai nàng mới về.”
Ta mỉm cười nói xen vào:
“Ai nói là muộn?”
Hắn quay đầu lại, đôi mắt sáng như tinh quang, ấm áp lạ thường.
Những ngày ta rời đi, mọi sự đã lắng xuống.
Tưởng Hoài đã bị xử tử, người nhà lần lượt bị lưu đày.
Tạ Tẫn sớm đã hạ dược khiến Tưởng Vân Đàm dung nhan hủy hoại.
Nghe nói hôm bị áp giải giữa phố, nàng ta phát điên, cầm d.a.o găm đ.â.m Tạ Tẫn.
Dao lại tẩm độc, người cứu được nhưng cánh tay kia đã phế đi.
Mà Tạ Tẫn lần này đã vì phụ thân rửa oan, lại còn lập công.
Đúng lúc được thánh sủng che chở, hắn lại tự xin đi nhận chức ở Chúc Nam.
Trước khi đi, hắn còn muốn gặp ta một lần cuối.
Ta ngăn sau cánh cửa, không muốn gặp lại, chỉ khuyên Chúc Nam nhiều sơn lam chướng khí, mong hắn tự bảo trọng.
Hắn đi rồi. Ngoài cửa để lại một chồng thư buộc chặt.
Chính là những bức thư năm xưa ta từng viết, nay từng phong từng phong, hắn đều hồi đáp cả.
Nhưng ta không muốn xem.
Quay người đem tất cả ném vào đống lửa.
Lục Giới nhìn thấy, cũng không nói gì thêm.
Chỉ là suốt một ngày đều mỉm cười nơi khóe môi.
Ngày hôm sau hắn nghỉ, mời ta đến phủ nha.
Dưới hiên thoảng hương dịu nhẹ, hắn đang pha trà cho ta.
Khói trà lượn lờ, hắn đưa sang một đĩa ô mai chua:
“Nếm thử xem, so với hồi còn ở học đường, ngon hơn gấp ba lần.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Đến cả ô mai chua lúc gặp lại cũng chẳng phải ngẫu nhiên, chỉ vì hắn vẫn nhớ ta thích ăn.
Ta đón chén trà:
“Hôm ấy ở thư phòng, ta thật ra không bị hù dọa, mà còn có chút vui mừng.”
Hắn khẽ ngẩng mắt nhìn ta bình thản, chỉ có vành tai đỏ lên.
Ta nghi hoặc nghiêng đầu:
“Chỉ là có một bức họa khiến ta chẳng hiểu, bức vẽ leo cây kia là khi nào?”
Lục Giới thản nhiên gạt đi lớp bọt nổi trên chén trà.
“Còn sớm hơn tiết Kinh Trập năm ấy.”
Ta ồ một tiếng, không kìm được mà cố nhớ lại.
Leo cây… leo cây…
Trong mắt chợt sáng lên.
Năm đó ta hãy còn ham chơi, lôi kéo Tạ Tẫn chơi trốn tìm.
Hắn chưa kịp tìm đã mất kiên nhẫn, bỏ cuộc.
Ta một mình trốn trên cây, trốn đến khi hoàng hôn buông xuống, bắt đầu sợ hãi.
Muốn xuống mà không dám, đang khóc thì thấy có người đi ngang dưới gốc.
Ta thò đầu ra cầu khẩn:
“Ngươi có thể giúp ta tìm Tạ Tẫn không? Ta không xuống được.”
Người kia mang theo ý cười trong giọng nói:
“Ta là đồng môn với hắn, nếu không ngại, nàng hãy nhảy xuống, ta sẽ đỡ lấy.”
Ta liền nhảy xuống, được hắn vững vàng ôm lấy.
Vì sợ phạm hiềm nam nữ bị Tạ Tẫn mắng, ta chỉ nói lời cảm tạ, rồi lập tức đẩy hắn ra, quay đầu bỏ chạy, đến cả dung mạo người ấy cũng chưa kịp nhìn rõ.
Nghĩ đến đây, ta kinh ngạc trừng to mắt.
Lục Giới khẽ cười với ta:
“Đã nhớ ra chưa? Vậy còn nhớ ta đề gì trên bức họa không?”
Ta lập tức đỏ bừng cả mặt, cúi đầu xuống.
Dĩ nhiên là nhớ.
Trên bức họa, hắn từng đề một câu:
【Nhược đắc Thiềm cung nguyệt, nguyện vi Lãm khê nhân.】
Thì ra, chính là khi ấy.
Hồng loan vừa động, duyên khởi trong một khắc.
Hoàn văn