Khi xuống xe, mặt nó hầm hầm, y hệt một con cá nóc nhỏ.
Đến tận cửa nhà, Tiểu Nho chạy vòng quanh ngửi ngửi nó.
Nó bị dọa, sợ hãi dán chặt lấy tôi.
Tôi bật cười.
“Nó tên là Tiểu Nho, còn lớn hơn con, rất ngoan, đừng sợ.”
Tiểu Nho là một chú chó Bichon nhỏ.
Là quà sinh nhật tôi tặng cho Trì Dịch trong năm đầu tiên tôi ở bên anh.
Sau khi anh bị mù, tâm trạng rất u ám, cần những sắc màu sinh động này để bầu bạn.
Thế nhưng, ngày tôi rời khỏi nhà họ Trì, tôi đã tiện tay mang con ch.ó đi luôn.
Trong mắt Trì Dịch, có lẽ Tiểu Nho đã sớm c.h.ế.t rồi.
Nhưng dù sao thì, đã là con ch.ó tôi nuôi, cũng sẽ giống như tôi — chẳng hề quan trọng.
Trì Hứa ngồi xổm xuống, cẩn thận xoa đầu Tiểu Nho.
Nó liền thuận thế lăn ra đất, để lộ cái bụng.
Tôi suýt nữa quên mất.
Sau khi Trì Hứa ra đời, Tiểu Nho từng ngửi qua nó rồi.
“Á, nó l.i.ế.m tay con!”
Trì Hứa khúc khích cười.
“Bị l.i.ế.m rồi thì không được đưa tay chạm vào mắt hay miệng, trước khi ăn nhớ phải rửa sạch.”
Tôi vừa dặn dò vừa đi vào nhà.
Thay quần áo, tẩy trang.
Hóa trang thành bà lão thì khó, nhưng tẩy trang lại rất nhanh.
Trì Hứa chạy đến, bám lấy khung cửa ngó tôi.
Trong mắt nó lấp lánh ánh sáng.
Tôi nghi hoặc cúi đầu nhìn nó.
Nó lại ngượng ngùng cười một cái rồi chạy biến đi.
……?
Trẻ con đều như vậy sao?
Mãi đến khi tôi vào phòng gọi nó ra ăn cơm, mới thấy nó nằm trong ổ của Tiểu Nho, áp sát vào đồng hồ mà nói chuyện.
Trong giọng đầy vẻ khoe khoang.
“Mẹ đẹp lắm, đẹp lắm, con còn thấy trước cả ba nữa!”
6
Tôi không lên tiếng.
Đứng ở cửa nghe ngóng.
Không biết bên đầu dây kia đã nói những gì.
Trì Hứa “hừ” một tiếng.
“Thì sao chứ, buổi tối con có thể ôm mẹ ngủ mà.”
Nó còn nói thêm mấy câu nữa.
“Ừ ừ! Trong nhà không có ai khác, cũng không có quần áo của đàn ông lớn!”
“Mẹ còn mua Ultraman cho con nữa đó.”
Nói rồi còn vội vàng sốt sắng.
“ Nhưng mà mẹ tốt như vậy, sẽ bị người khác cướp mất mất thôi!”
……
Tôi cảm giác mình bị lừa.
Bị hai cha con họ hợp tác lừa gạt.
“Đừng ngủ trong ổ chó, người sẽ bị bẩn.”
Tôi bất chợt cất tiếng.
Trì Hứa giật nảy mình.
Vội vàng cúp máy, chui ra khỏi ổ chó, khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi thấy buồn cười.
Cũng chẳng hỏi nó vừa nói chuyện với ai, chỉ dắt nó đi rửa tay rồi ăn cơm.
Trên bàn ăn, nhìn Trì Hứa cắm cúi ăn cơm, tôi lại nhớ đến một đơn hàng mà gần đây mình thấy.
Đóng giả vợ con của công tử nhà giàu, cần một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi và một bé trai chừng bốn tuổi.
Hai tiếng, hai vạn tệ.
Bây giờ xem ra, đúng là đặt riêng cho tôi.
Thế là tôi nói:
“Muốn ở cùng cô, vậy ngày kia theo cô ra ngoài làm việc.”
Trì Hứa ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính hạt cơm, nói năng mơ hồ.
“Đi lừa tiền mua bùa Thông Thiên à?”
“Là đi tìm cho con một ông ba nhiều tiền.”
7
Buổi tối, Trì Hứa ngủ chung giường với tôi.
Sau khi tắt đèn, qua một lúc lâu, nó chầm chậm rúc lại gần.
Hơi thở phả lên mặt tôi, ngưa ngứa.
Thấy tôi không phản ứng, nó lại đưa tay chọc vào mặt tôi.
Khiến tôi nhớ tới rất nhiều đêm trong ba năm đó, Trì Dịch cũng thường vuốt ve gương mặt tôi.
Những ngón tay thon dài lướt qua lông mày, mắt, mũi, cuối cùng dừng ở môi.
Tôi cười trêu anh: “Chẳng phải đã nhìn thấy em rồi sao, còn sờ làm gì nữa?”
Đôi mắt đen láy ấy nhìn thẳng vào tôi.
Rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng vẫn như ẩn chứa những tia sáng lấp lánh.
“Anh muốn khắc ghi thật sâu.”
Sau này, tôi nói với anh rằng mình đã mang thai.
Đêm hôm ấy, anh vẽ lại từng đường nét gương mặt tôi, hết lần này đến lần khác.
Như thể muốn khắc sâu vào tận tim.
“A Phù, lấy anh nhé?”
(姜芙 - Jiāng fú: Khương Phù, 宋茯 - Sòng fú: Tống Phục. Chữ Phù và chữ Phục phát âm giống nhau, ở đây nam chính gọi tên nữ chính chứ không phải hạt cơm nguội nha.)
……
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Trì Hứa đặt lên mặt tôi, rất dễ chịu.
“Mẹ……”
“Sao mẹ không đến thăm con?”
“Con nhớ mẹ lắm… mẹ ơi.”
Thân hình bé nhỏ của nó chui vào trong n.g.ự.c tôi.
Tôi không kìm được nữa.
Nước mắt cuối cùng cũng thấm ướt gối.
8
Ngày đóng vai vợ con của công tử nhà giàu, tôi đưa Trì Hứa đến khách sạn đúng giờ.
Khách sạn này tôi từng tới rồi.
Cùng Trì Dịch.
Đó là lần đầu tiên sau khi anh mất đi ánh sáng, anh dũng cảm viết lại một ca khúc mới, nhờ bạn bè quen biết phát hành single.
Để giúp anh sáng tác, tôi đã nghiên cứu qua tất cả các loại nhạc cụ.
Ngoài ý muốn phát hiện ra, giữa chúng tôi lại rất ăn ý trong âm nhạc.
Anh cũng chưa từng hỏi lại những câu giống như lúc gặp mặt đầu tiên nữa.
“Không tệ, xinh đẹp.”
Một giọng đàn ông cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Là công tử nhà giàu kia.
Anh ta tên Lý Vân.
Khi ở nước ngoài quả thật từng có vợ, chỉ là bị lừa cưới.
Anh ta cảm thấy mất mặt, nên vẫn luôn giấu kín.
Sau khi về nước, đặc biệt tìm người đến đóng giả.
Để khoác lác được thuận miệng hơn, thậm chí còn thêm cả một đứa trẻ.
Anh ta có vẻ rất hài lòng.
Không ngừng khen ngợi Trì Hứa.
“Dễ thương, trông còn có chút giống tôi.”
Trì Hứa ngẩng đầu nhìn anh ta kỹ lưỡng, lại quay sang nhìn tôi.
Như đang hỏi: “Có giống không?”
Một người mắt một mí, một người mắt hai mí, thật sự chẳng giống.
Nhưng đây là khách hàng trả tiền.
Thế là tôi cũng mỉm cười phụ họa.
“Giống đấy, mau gọi ba đi.”
Trì Hứa ngơ ngác, nhưng rất biết phối hợp.
“Ba!”
Lý Vân vô cùng hưởng thụ, nắm tay nó bước vào khách sạn.
“Lát nữa nhớ ngoan ngoãn, gọi thêm mấy tiếng ba nữa, sẽ cho con tiền tiêu vặt, biết chưa?”
“Được ạ! Ba! Ba!”
Giọng nó vang dội.