Chân Tình Của Kẻ Lừa Đảo

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trong phòng bao, nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn về phía tôi và Trì Hứa.

Đám bạn của Lý Vân nhao nhao chúc mừng, trêu chọc.

Tôi khéo léo ứng đối từng người một.

Cho đến khi vô tình thoáng thấy một gương mặt lạnh nhạt ở góc phòng.

Sau khi khôi phục thị lực, đôi mắt phượng kia có thần hơn, càng thêm tuấn mỹ.

Chỉ là lúc này, nơi đuôi mắt lại vương ý cười nhạt.

“Hừ.”

Trì Hứa nhìn thấy, liền chạy lon ton tới, bổ nhào vào lòng anh.

“Ba!”

Tiếng cười nói rộn rã trong phòng bao bỗng chốc lặng ngắt.

Ánh mắt xuyên qua đám đông, chạm thẳng vào nhau.

Năm năm trôi qua, Trì Dịch trông chững chạc hơn nhiều, ngũ quan đường nét càng thêm sắc sảo.

Sau giây lát căng thẳng, tôi là người đầu tiên bước tới trước mặt anh.

Kéo Trì Hứa lại, mỉm cười nói:

“Không thể vì chú này đẹp trai mà gọi bừa là ba được. Nếu vậy thì trong căn phòng này, chẳng phải con phải gọi hết một lượt sao?”

Lời vừa dứt, phòng bao lại rộn ràng tiếng cười nói.

Ai nấy đều khen tôi khéo miệng, khen Lý Vân tìm được cô vợ tốt.

Trì Dịch không phản bác.

Chỉ lạnh lùng nhìn tôi, nơi đáy mắt mang theo ý cười châm biếm.

“ Đúng vậy, sao tôi lại không có người vợ như thế này chứ.”

9

Bữa tiệc ấy cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi.

Xong xuôi, Lý Vân còn trả thêm năm ngàn.

Tôi dắt tay Trì Hứa đi trên đường, hứa sẽ mua đồ chơi mới cho nó.

Bên cạnh bất ngờ dừng lại một chiếc xe.

Cửa xe mở ra, Trì Dịch sải bước xuống.

Bàn tay nhỏ đang nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi lập tức buông ra.

Trì Hứa chạy ào tới ôm lấy chân anh, vui mừng reo lên:

“Ba!”

Trì Dịch xách cổ áo nó lên, ôm vào trong ngực.

“Còn biết ba mới là ba con à?”

“Hê hê, ba, ba, ba, ba!”

Trì Hứa vùi mặt vào vai anh, cười nũng nịu.

Thân mật đến vậy, chẳng hề giống như hai cha con bất hòa chút nào.

Quả nhiên là tôi đã bị lừa.

Rất nhanh, Trì Hứa lại ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tự hào.

“ Nhưng mà con đã kiếm tiền cho mẹ rồi đó, còn kiếm được nhiều hơn nữa!”

Trì Dịch quay sang nhìn tôi, lạnh lùng cười một tiếng.

“Cô Khương dạy con như vậy sao?”

Sắc mặt tôi vẫn bình thản, nở nụ cười thường dùng để ứng phó với khách.

“Không trộm, không cướp, giao dịch công bằng. Trì tiên sinh thấy có vấn đề gì sao?”

Anh gật gật đầu.

“Có thể, nhưng không nên lôi trẻ con vào.”

“ Nhưng tôi chỉ có thể sống như vậy thôi.”

Tôi ngừng lại một nhịp, nhìn thẳng vào mắt anh: “Trì tiên sinh chắc hẳn hiểu rõ, tôi chỉ yêu tiền mà thôi.”

Ý cười nơi khóe môi Trì Dịch dần biến mất, đáy mắt trầm xuống.

Một lúc lâu.

Anh hỏi: “Nhất định phải dùng cách giả làm vợ người khác sao?”

Tôi sững lại.

Đôi tay giấu trong túi áo khoác, siết chặt đến phát run.

Thật ra, từ sau khi rời khỏi Trì Dịch, tôi chưa từng nhận loại đơn này nữa.

Năm năm qua, tôi đã thay đổi rất nhiều công việc.

Cho đến hiện tại, ban ngày bày quầy xem bói, ban đêm làm tarot online.

Cũng đủ để nuôi sống bản thân.

Lần này, tôi cố ý nhằm vào Trì Dịch.

Tôi biết anh và Lý Vân quen nhau, coi như bạn bè xã giao xa xa.

Tôi cũng đoán Trì Hứa nhất định sẽ lén báo tin cho anh.

Vậy nên, anh chắc chắn sẽ đến.

Sẽ tin rằng Khương Phù tôi, xưa nay chỉ là kẻ hám lợi, thấy tiền sáng mắt mà thôi.

Tôi giả vờ nhẹ nhàng cười.

“Đôi bên tình nguyện, có gì không thể chứ.”

“Vậy cô và Thành Minh kết hôn, cũng là đôi bên tình nguyện sao?”

Trì Dịch nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn soi thấu câu trả lời.

Tôi không ngờ anh lại bất ngờ hỏi vậy.

Thành Minh — chính là chồng trước của tôi.

10

Cuộc hôn nhân với Thành Minh chỉ là một cuộc giao dịch.

Tôi cần hộ khẩu thành phố, để có thể mua nhà an cư, đón mẹ từ miền núi về.

Anh ta cần một người vợ để đối phó với sự thúc giục cưới xin từ gia đình.

Thế là đôi bên vừa khớp.

Một năm sau khi lấy giấy kết hôn, chúng tôi lại đi lấy giấy ly hôn.

Chỉ là để tránh bị quấy rầy, mãi đến nửa năm trước, sau khi mẹ qua đời, tôi mới công khai ra ngoài.

Trong mắt Trì Dịch, hẳn là tôi đã rời khỏi nhà họ Trì liền lập tức kết hôn với Thành Minh, rồi nửa năm trước mới ly hôn.

Vậy nên tôi nói: “ Đúng thế.”

“ Tôi và Thành Minh đã quen từ lâu, nếu không phải vì giả làm Tống Phục, chúng tôi đã kết hôn rồi.”

Trì Dịch trầm mặc, gân xanh trên cánh tay trái nổi rõ, nắm tay siết chặt lại rồi buông ra.

Cuối cùng, anh cười tự giễu.

“Vậy nên, đây mới là lý do thật sự khiến em không chịu đi lấy giấy kết hôn với tôi?”

Đương nhiên là không phải.

Cho dù bây giờ Trì Dịch đã biết ba năm đó người ở bên cạnh anh chính là tôi.

Nhưng khi ấy, người anh yêu, người anh muốn cưới — là Tống Phục, chứ không phải Khương Phù.

Hơn nữa.

Bất luận là quá khứ hay hiện tại, giữa chúng tôi vẫn luôn cách nhau một hố sâu khó mà vượt qua.

“ Đúng vậy.”

Tôi đáp không hề do dự.

Sau đó cong khóe môi chế giễu: “Trì tiên sinh nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự hèn mọn đến mức yêu một kẻ lừa gạt mình suốt ba năm? Vậy thì tình yêu của anh cũng thật quá rẻ mạt.”

Trì Dịch từ trước đến nay vẫn luôn là một người rất kiêu ngạo.

Cho nên sau khi mất đi ánh sáng, trong tình cảnh không thể sáng tác âm nhạc bình thường, anh mới sa sút một cách thê thảm.

Những lời như thế này chỉ càng khiến anh cảm thấy mình bị khinh thường.

Nhưng lần này, dường như tôi đã đoán sai rồi.

Anh không hề phản bác lại như dự đoán.

Mà sau khi đặt Trì Hứa xuống, anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Em nói đúng, tôi đã yêu kẻ lừa đảo này.”

Chân Tình Của Kẻ Lừa Đảo

4