Số năm vạn này là tôi đi làm mấy công việc một ngày mà tích cóp được.
Trước kia sợ Khương Kiến Quốc nhòm ngó, tôi chưa từng nói ra.
Nhưng bây giờ, tôi không còn cách nào khác.
Tôi phải dùng năm vạn này để mua lấy một chút tự do ngắn ngủi.
Về sau.
Bọn họ dùng mẹ để trói buộc tôi, bắt tôi không ngừng gửi tiền về.
Để kiếm được nhiều tiền nhanh hơn, cứu mẹ ra.
Tôi đã thành kẻ lừa đảo.
Và việc nhận đơn của nhà họ Trì, cũng là để dùng số tiền mấy triệu ấy mua đứt hộ khẩu của tôi và mẹ, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bọn họ.
Chỉ tiếc rằng…
Mẹ chỉ tận hưởng được bốn năm tự do.
21
Ký ức như thủy triều, dìm tôi trong biển sóng rồi lại chậm rãi rút đi.
Chỉ để lại sự ẩm ướt bám lấy xương tủy, khiến mỗi đêm đều lạnh lẽo toàn thân.
Lúc này, tôi gượng gạo nở nụ cười, hỏi Trì Dịch:
“Thế nào, có phải là một đời rất nực cười không?”
Hốc mắt anh đỏ lên, trong mắt tràn đầy bi thương.
Nghẹn ngào ôm tôi vào lòng.
“Xin lỗi, A Phù, anh đã không sớm nhận ra tất cả những điều này.”
Tôi đẩy anh ra.
“Không liên quan đến anh, là em đã lừa anh ba năm. Trì Dịch—”
Ngẩng đầu nhìn anh, tôi nén nước mắt.
“Em không muốn liên lụy đến anh, không muốn liên lụy đến bất kỳ ai.”
Trì Dịch lắc đầu, ngón tay khẽ lướt qua gương mặt tôi.
“Không, em chưa từng liên lụy đến ai.”
“Em đã chống đỡ một mình lâu đến vậy, cứu chính mình, cứu mẹ em, còn cứu cả anh nữa.”
Anh mỉm cười, trong mắt ánh lên lệ quang.
“A Phù, em thật sự rất giỏi.”
“Anh yêu chính con người này của em — con người thật sự, dũng cảm của em. Và cả—”
Anh nâng mặt tôi lên, sự dịu dàng trong mắt gần như muốn làm tôi tan chảy.
“Cả em, kẻ giỏi lừa người ấy.”
Nước mắt cuối cùng cũng rơi lã chã.
Tôi không trốn tránh nữa, vùi mặt vào lòng bàn tay anh.
“ Nhưng em không muốn nợ anh, Trì Dịch, em không muốn nợ bất kỳ ai.”
Thật lâu, anh khẽ thở dài.
“Vậy thì chúng ta dùng cách quen thuộc nhất của em, làm một giao dịch đi.”
“Em cho phép anh can dự vào chuyện của em, đổi lại, em phải tiếp tục ở bên cạnh anh, làm đôi mắt của anh.”
“Thời hạn là—vĩnh viễn không hết hạn.”
Lời vừa dứt, Tiểu Nho bỗng chạy đến l.i.ế.m lên bắp chân tôi.
Như thúc giục tôi mau nói ra câu trả lời.
Trái tim tôi được bao bọc bởi dòng yêu thương ấm áp.
Cuối cùng, tôi mỉm cười gật đầu.
“Được.”
22
Tôi dọn đến căn hộ của Trì Dịch.
Lúc bước vào cửa, Trì Hứa trốn sau sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ấm ức vừa ai oán.
Ngược lại, Tiểu Nho lại chạy thẳng đến l.i.ế.m nó.
Bàn tay nhỏ không ngừng xua đẩy.
“Ngươi là chó của đại lừa đảo, ta mới không thích ngươi đâu!”
Thế mà Tiểu Nho càng l.i.ế.m hăng hơn.
Trì Dịch bật cười.
“Đừng giả vờ nữa, ai nghe nói mẹ sắp đến, kích động đến nửa đêm mới ngủ vậy?”
Trên mặt Trì Hứa lập tức lộ ra vẻ bối rối vì bị vạch trần.
Trông lại thấy đáng yêu.
Nó “hừ” một tiếng.
“Hôm đó ba còn run tay nữa kìa, con nhìn thấy dưới gầm bàn đó!”
Nụ cười trên mặt Trì Dịch vụt tắt.
“Nói linh tinh gì thế? Cẩn thận ba phạt con làm bài tập.”
“……”
Hai cha con này quả thật rất giống nhau.
Tôi lấy từ trong thùng ra một hộp Ultraman phiên bản giới hạn.
Đi tới ngồi xổm xuống, chân thành xin lỗi.
“Xin lỗi, hôm đó là mẹ nói dối, mẹ chưa bao giờ không cần con, tha lỗi cho mẹ được không?”
Đôi mắt nhỏ của Trì Hứa ngấn lệ, cái miệng chu lên thật cao.
Cuối cùng nó không nhịn được nữa, nhào vào lòng tôi.
“Mẹ hu hu hu, mẹ đừng đi …”
Sống mũi tôi chợt cay xè.
Tôi khẽ vỗ lưng nó, lại xoa đầu nó.
“Mẹ sẽ không đi nữa, mãi mãi cũng không đi.”
23
Trì Hứa quấn lấy chúng tôi ngủ mấy ngày liền.
Cuối cùng có một hôm, Trì Dịch chịu hết nổi, liền đưa Trì Hứa sang cho ông bà nội.
Tối hôm đó, anh dụi dụi vào cổ tôi, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
“Tốt quá, trên giường chỉ còn hương của em thôi. Sau này cứ để Trì Hứa tự ngủ.”
Cổ truyền đến từng cơn nhột nhạt.
Tôi bật cười, đẩy đầu anh ra.
“Không được, em đã vắng mặt suốt năm năm, bây giờ phải bù lại cho con thật tốt.”
Vừa nói xong, Trì Dịch đã ngẩng đầu.
Lông mày chau lại, trông đến đáng thương.
“Thế còn anh thì sao? Em cũng đã rời xa anh năm năm.”
“……?”
Tôi bất đắc dĩ bật cười, than khẽ một tiếng.
“Anh so đo với con làm gì chứ?”
Trì Dịch nhìn tôi chăm chú thật lâu.
Anh xoay người đè lên tôi, yết hầu khẽ lăn.
“Vậy em phải dùng cách khác để bù cho anh.”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Được thôi, bù thế nào?”
Anh với tay tắt đèn bàn cạnh giường.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Sau một trận xột xoạt, cổ tay tôi lại bị giữ chặt kéo xuống.
“Anh không nhìn thấy, em giúp anh đi.”
“……”
Tôi vừa bực vừa buồn cười.
“Trì Dịch, bây giờ anh đâu có mù.”
Anh cúi đầu, cắn một cái lên xương quai xanh của tôi.
“Anh mặc kệ, đây là bù đắp.”
Nơi xương quai xanh truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.
Tôi hít sâu một hơi, cố chịu đựng, rồi thuận theo động tác của anh.
Không biết đã qua bao lâu.
Giữa những tiếng thở gấp dồn dập.
Anh lần mò chạm vào mặt tôi, lại một lần nữa hỏi.
“A Phù, lấy anh nhé?”
Và lần này.
Cuối cùng tôi cũng nói ra câu trả lời đã muộn sáu năm.
“Được.”
(End)