Chân Tình Của Kẻ Lừa Đảo

8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

18

Tôi khó tin quay đầu lại.

Bông tăm chạm vào vết thương, đau nhói, nhưng tôi không còn tâm trí để để ý.

“…Ý anh là gì?”

Trì Dịch khẽ thổi một hơi lên vết thương.

“Đừng cử động.”

Anh không vội giải thích.

Mà tiếp tục dùng dung dịch i-ốt khử trùng, rồi dán băng gạc lên.

Làm xong tất cả, anh mới thở phào, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định nhìn tôi.

“Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Anh đệm piano cho em hát một bài.”

Tôi do dự gật đầu.

Anh tiếp tục nói: “Trước đây Tống Phục hát ca khúc đó, trong cảm xúc luôn thiếu một chút gì đó, bọn anh đã bàn bạc rất nhiều lần. Còn em khi hát, tình cảm lại vô cùng dạt dào.”

“Còn nữa.” Anh khẽ cười: “Khi anh cố ý đánh sai một nốt, em lại không chỉnh cho anh. Nếu là Tống Phục, cô ấy sẽ lập tức ngắt ngay.”

“…Vậy nên, lúc đó anh đã đoán ra rồi?”

Tôi hơi sững người.

Đây đúng là lần tôi bại lộ nhanh nhất trong sự nghiệp.

Nhưng Trì Dịch lại khẽ lắc đầu.

“Lúc đó anh chỉ mới nghi ngờ, không dám kết luận. Sau này quan sát thêm một thời gian mới dám chắc chắn. Thật ra em bắt chước Tống Phục rất giỏi.”

Anh vừa nói, vừa đưa tay định xoa đầu tôi.

Tôi theo phản xạ né sang một bên.

Bàn tay khựng lại giữa không trung, lúng túng hai giây rồi mới thu về.

Trì Dịch bất lực cười khẽ.

“ Nhưng tiếc là âm nhạc vốn dĩ rất khó để sao chép hoàn hảo. Hơn nữa, về sau có rất nhiều lần, em đã vô tình bộc lộ chính mình, đúng không?”

Anh nói không sai.

Tôi không ngờ mình lại sa vào như vậy.

Rõ ràng trước đây đã từng đóng vô số vai, lần nào cũng có thể dứt khoát rút ra mà không vướng bận tình cảm.

Chỉ riêng lần này, càng về sau, tôi càng không thể phân biệt được, yêu anh là Tống Phục hay Khương Phù.

Tôi hỏi: “Vì sao không vạch trần?”

“Ban đầu là vì tò mò, muốn xem em sẽ diễn vai này như thế nào. Về sau, là vì sợ em sẽ rời đi.”

Ánh đèn trắng sáng chiếu ra nỗi bi thương trong mắt anh.

“Khương Phù, anh thật sự rất sợ. Sợ rằng đối với em, anh chỉ là một công việc, sợ rằng em sẽ không chút do dự mà bỏ rơi anh.”

Anh khẽ hít một hơi.

“Sau khi em sinh Trì Hứa được một tháng, bác sĩ nói mắt anh có hy vọng hồi phục. Anh đã rất vui, định chờ đến ngày có thể nhìn lại được thì sẽ nói thật với em, rồi cùng nhau đi đăng ký kết hôn, làm đám cưới.”

Anh nhìn tôi, như kẻ sắp c.h.ế.t đuối ngước nhìn ngôi sao cuối cùng đang biến mất.

“Thế nhưng em đã đi, lặng lẽ mà không nói một lời.”

19

Chuyện Trì Dịch có hy vọng khôi phục thị lực, tôi biết.

Bác gái và bác trai Trì đã lập tức nói cho tôi, thậm chí còn hỏi tôi có muốn thử ở lại hay không.

Lấy danh nghĩa Khương Phù.

Dù sao thì Trì Dịch cũng bởi vì tôi mà mới thoát khỏi bóng tối, nhặt lại tương lai đã mất.

Biết đâu anh có thể chấp nhận sự thật.

Tôi đã từ chối.

Khi đó tôi vẫn mang tên Tống Phục, tất nhiên cũng nghĩ rằng Trì Dịch yêu chính là Tống Phục.

Ngoài ra …

Tôi đã sa lầy trong bùn lầy, không muốn để Trì Dịch và đứa trẻ cũng bị vấy bẩn.

Bây giờ cũng thế.

Nhưng nếu tôi chưa bao giờ là thế thân, vậy thì có lẽ, tôi thật sự nên cho anh một cơ hội hiểu về quá khứ của tôi.

Sau đó, tiến tới hay buông bỏ.

Tôi sẽ toàn tâm chấp nhận.

Thế nên, lần đầu tiên tôi lấy thân phận Khương Phù, không mang bất kỳ che giấu nào, nhìn thẳng vào anh.

“Trì Dịch, thật ra chẳng ai là kẻ lừa đảo bẩm sinh cả.”

20

Tôi lớn lên trong núi.

Trong tiếng chửi rủa của cha và sự che chở yếu ớt của mẹ mà trưởng thành.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cha bắt tôi phải gả đi.

Càng trẻ, đổi lại càng được nhiều tiền.

Tôi không cam lòng, mẹ cũng không đồng ý.

Tất nhiên, chúng tôi lại bị đánh.

Từ nhỏ tôi đã biết, mẹ cũng bị “gả” về nhà này như thế.

Trong gia đình, địa vị của bà thậm chí còn không bằng con trâu cày đã nuôi nhiều năm.

Mẹ bị nhốt trong phòng.

Còn tôi thì bị nhốt trong căn nhà chứa tạp phẩm, chờ ngày gả đi.

Năm đó, tôi mười bảy tuổi, Khương Lập mười bốn tuổi.

Mười bốn tuổi, Khương Lập vẫn còn tốt.

Nó lén tới mở cửa phòng tạp phẩm thả tôi ra, đưa tôi lên chiếc xe của thầy cô giáo tình nguyện rời núi.

“Chị, chị mau chạy đi, tuyệt đối đừng gả cho lão què kia.”

Tôi gật đầu, trên xe liên tục ngoái đầu nhìn lại.

Thấy bóng dáng nó dần chỉ còn nhỏ như hạt mè, tôi âm thầm thề nguyện.

Nhất định phải bước ra khỏi ngọn núi này, cứu mẹ và em trai.

Mang theo hy vọng, tôi lên đường, một đi là ba năm.

Thế nhưng ba năm ấy, tôi phát hiện ra, sự độc ác trong lòng người, đến cả núi rừng cũng chẳng che nổi.

Tôi đã bị lừa rất nhiều lần.

Làm công nhân chuyền trong nhà máy, thường bị người khác nhờ làm thay ca, nhưng tiền lương lại chẳng hề trả như đã hứa.

Có người nói có thể mua được bằng đại học, nhưng sau khi cầm 5000 tệ của tôi thì biệt tăm biệt tích.

Trưởng phòng nói muốn đề bạt tôi, kết quả trong văn phòng lại đè chặt tôi xuống, bảo trên đời này không có bữa trưa miễn phí.

……

Còn rất nhiều, rất nhiều chuyện khác.

Nhưng lần bị lừa cuối cùng, đến từ Khương Lập.

Sau khi rời khỏi nhà, tôi luôn rất tin nó, thường xuyên liên lạc với nó.

Vậy nên khi nó nói mẹ bị bệnh nặng, tôi không chút nghi ngờ liền tin ngay.

Trong đêm vội vàng trở về nhà.

Nhưng ngay khi đặt chân vào cửa, tôi đã bị chuốc mê và nhốt trong căn nhà tạp phẩm.

Khi tỉnh lại, bên ngoài tràn ngập bầu không khí vui mừng.

Tôi đoán, mình lại sắp bị gả đi lần nữa.

Lần này Khương Lập cũng có mặt, nhưng không phải để cứu tôi.

Nó nói: “Chị, lần này là lão Vương đồ tể ở làng bên, nhà có tiền, chị gả qua đó sẽ không phải chịu khổ.”

Tôi không cam lòng, van xin nó.

“Khương Lập, chị là chị của em, em thả chị đi, giống như ba năm trước có được không?”

Nó im lặng nhìn tôi, rồi sau đó nở nụ cười.

“Chị à, phụ nữ vốn dĩ là phải gả đi, sớm muộn gì cũng vậy. Cha nói lão Vương đồ tể kia chịu đưa ba vạn, thế là em có thể cưới được vợ tốt rồi.”

Cuối cùng tôi tuyệt vọng nhận ra.

Trong cái nhà này, chỉ có Khương Kiến Quốc và Khương Lập mới thật sự là người một nhà, còn tôi và mẹ, mãi mãi là kẻ ngoài.

“ Tôi có tiền, năm vạn.”

Tôi ngẩng đầu lên, lòng như tro tàn.

“Các người thả tôi ra, năm vạn đều là của các người, sau này tôi còn có thể đưa nhiều hơn nữa.”

Chân Tình Của Kẻ Lừa Đảo

8