Chân Tình Của Kẻ Lừa Đảo

7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bệnh ung thư của mẹ chính là vì ông ta không chịu cho đi viện chữa trị, mới bị kéo thành giai đoạn cuối.

Giờ người đã c.h.ế.t rồi, vẫn còn bị bọn họ dày vò.

Sự nhẫn nhịn trong lòng tôi cuối cùng cũng đã đến cực hạn.

Tôi tức đến mức toàn thân run rẩy.

“Được, tôi đưa.”

Khương Kiến Quốc sững lại một thoáng, rồi đắc ý cười ha hả.

“Tao biết ngay mà, cho dù mày đã chuyển hộ khẩu, thì trong người mày vẫn chảy dòng m.á.u nhà họ Khương.”

Tôi không nói một lời, quay người vào bếp.

Khi bước ra, trên tay tôi đã cầm sẵn một con dao.

16

Bọn họ sững lại một chút, nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi.

Khương Kiến Quốc cười ha hả, tiến thẳng về phía tôi.

“Con nhóc này cầm d.a.o dọa ai vậy? Nào, mày c.h.é.m đi, c.h.é.m vào đây này, hôm nay ông đây đứng ở đây xem mày có dám xuống tay không.”

Trong lúc nói, ông ta gần như đã kề sát ngay trước mặt tôi.

Khương Lập cũng khuyên: “ Đúng đó chị, nguy hiểm lắm, đừng để cuối cùng lại tự làm mình bị thương.”

Nghe thì có vẻ là lo cho tôi, nhưng thực chất là đe dọa.

Song, lời nó nói cũng không phải không có lý.

Tôi quả thật không thể đối phó nổi với hai gã đàn ông.

Vậy nên, tôi đưa d.a.o kề lên cổ mình.

“Không sao, tôi tự g.i.ế.c mình là được. Trong căn phòng này chỉ có ba chúng ta, đến lúc đó hai kẻ g.i.ế.c người các người sẽ không thoát nổi đâu.”

“Khương Phù!”

Có lẽ là nhìn thấy trong mắt tôi ánh lên ý liều chết, Khương Kiến Quốc gầm lên một tiếng.

Sau đó định xông tới giật con d.a.o trong tay tôi.

Tôi lùi lại mấy bước, lưỡi d.a.o đã rạch vào da thịt.

Cổ truyền đến một cơn đau rát.

Máu bắt đầu chảy xuống.

Cuối cùng bọn họ cũng hoảng hốt.

Khương Kiến Quốc tức giận nhổ một bãi nước bọt, còn định bước lên.

“Được lắm, mày giỏi, dám lấy cách này để uy h.i.ế.p cha mày.”

Tôi lập tức ấn mạnh d.a.o vào sâu thêm vài phần.

Ông ta dừng lại tại chỗ, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi.

Sau một hồi đối đầu lặng thinh, ông ta như đã hạ quyết tâm, nghiến răng từng chữ một.

“Được, hôm khác ông đây sẽ quay lại.”

Ông ta quay người bỏ đi.

Khương Lập cũng theo sau, lúc đi còn giả bộ tốt bụng đến khuyên tôi.

“Chị, chị nói xem sao cứ phải khổ như thế làm gì chứ, chỉ cần đưa chút tiền là—”

“Cút.”

Tôi lạnh mặt phun ra một chữ, tay vẫn nắm chặt con d.a.o không buông.

Nó ra vẻ tiếc nuối rồi đi mất.

Mãi đến khi tiếng bước chân dần xa, tôi mới buông dao, ngồi phịch xuống đất.

Cảm xúc đã kìm nén bấy lâu, trong khoảnh khắc bùng nổ.

Tôi vùi mặt vào đầu gối, nước mắt như vỡ đê, lặng lẽ tuôn trào.

Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Tôi lập tức nhặt con d.a.o dưới đất lên, lau nước mắt trên mặt rồi đứng dậy.

“Sao? Cảm thấy tôi không dám—”

Lời còn chưa dứt, tôi đã nhìn rõ bóng người nơi cửa.

Là Trì Dịch.

17

“Khương Phù…”

Đồng tử anh hơi giãn, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Còn tôi thì lại thở phào một hơi.

“Đinh” một tiếng, con d.a.o lại rơi xuống đất.

Dường như bị âm thanh ấy kéo tỉnh, Trì Dịch vội bước nhanh tới.

Căng thẳng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi lắc đầu.

“Không có gì.”

Sau đó cúi xuống nhặt con dao, quay người vào bếp cất đi.

Trì Dịch theo sát phía sau, nắm lấy tay tôi.

Ánh mắt dừng lại trên vết thương nơi cổ tôi.

“Ai làm?”

Ánh mắt và giọng điệu anh chợt trở nên lạnh lẽo, nguy hiểm, như vừa nghĩ ra điều gì đó.

“Có phải là hai người vừa rời đi không?”

“Không phải.”

Tôi muốn rút tay ra, nhưng thế nào cũng không thoát.

Trì Dịch kéo tôi đi ra ngoài.

“Trước hết đến bệnh viện.”

“Không cần.”

Đang lúc giằng co, Tiểu Nho ngoài ban công lại bắt đầu sủa.

Trì Dịch ngẩn ra một thoáng, lực trên tay cũng lơi đi đôi chút.

Tôi nhân cơ hội giật tay lại, đi ra ban công thả Tiểu Nho ra.

Nó vừa ra đã chạy vòng quanh tôi một vòng, rồi tiến đến bên chân Trì Dịch ngửi ngửi.

Rất nhanh, nó liền nhảy nhót quanh anh, đòi được bế.

Nó vẫn còn nhớ mùi hương của Trì Dịch.

Trì Dịch ngồi xổm xuống xoa đầu nó, giọng tràn đầy sự dịu dàng như tìm lại được thứ đã mất.

“Tiểu Nho, thì ra mày thật sự vẫn còn.”

Tiểu Nho lăn ra đất, lật bụng, kêu ư ử, ồn ào y như trước.

Nhân cơ hội này, tôi tìm được hộp thuốc trong phòng khách.

Thấy vậy, Trì Dịch đi vào bếp rửa tay, rồi mang tất cả đồ ra.

“Để anh làm.”

Tôi đưa tay muốn giành lấy, nhưng bị anh chặn lại.

“Em còn chẳng nhìn thấy vết thương, sao tự xử lý được?”

Tôi cố chấp nhìn anh.

“Trong nhà vệ sinh có gương.”

“……”

Anh lặng thinh một thoáng, rồi khẽ thở dài.

“Anh đã nhượng bộ đến vậy, không đưa em đến bệnh viện, thì em cũng nên lùi một bước chứ?”

Tôi nghĩ nghĩ, không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Trì Dịch thở phào, lấy nước muối sinh lý rửa sạch vết thương.

Vừa làm vừa nói: “Anh đã điều tra về gia đình em.”

Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:

“ Nhưng … có phải còn điều gì đó anh chưa biết không?”

Tôi im lặng rất lâu.

Nghĩ đến câu nói của Khương Kiến Quốc trước khi đi, cuối cùng tôi vẫn chọn giấu kín.

“Trì Dịch, chuyện này không liên quan đến anh.”

“Có liên quan.”

Anh dứt khoát.

“Thật ra, đêm hôm em tặng anh Tiểu Nho, những lời em nói, anh đều nghe thấy.”

“Ngay từ đầu, anh đã biết em là Khương Phù, không phải Tống Phục.”

“Vậy nên… có thể cho anh hiểu thêm một chút về em được không?”

Chân Tình Của Kẻ Lừa Đảo

7