Tôi kéo tay anh lên, lần lượt đặt quả nho và chiếc cúc áo vào trong lòng bàn tay anh.
“Một cái là nho, một cái là cúc áo, anh chọn đi?”
Trì Dịch sờ soạng rất lâu.
Đôi mắt vô thần nhìn thẳng về phía trước, biểu cảm có chút nghiêm túc.
“Chọn nho đi, nó có độ bóng, giống mắt hơn.”
“Được.”
Tôi đáp lại.
Nhưng lén bốc một nhúm tuyết lạnh dán lên mặt anh.
Sau đó chạy ra một bên, cố tình cười vui vẻ.
“Mù cũng có lợi đó, có thể tùy tiện bắt nạt anh.”
Trì Dịch thoáng ngẩn người, rồi bất đắc dĩ nói:
“Anh mù, nhưng vẫn nghe thấy.”
Anh ngồi xổm xuống, bốc một nắm tuyết ném về phía tôi.
Lệch hẳn.
Nhưng tôi vẫn giả vờ như bị trúng, kêu khẽ một tiếng.
“Được lắm Trì Dịch, anh dám đánh em, đợi đó, em phải hành hạ anh, cái đồ mù nhỏ này!”
Nói rồi, tôi túm lấy từng nắm tuyết ném về phía anh.
Trì Dịch cũng không chịu kém, phản kích lại, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt khó thấy.
Trong lúc đó, anh thậm chí còn thực sự đánh trúng tôi mấy lần.
Tuyết rơi vào trong khăn quàng, lạnh đến mức khiến tôi nghiến răng kèn kẹt.
Nghe thấy tiếng tôi lắc khăn quàng, Trì Dịch nghi hoặc hỏi:
“Sao thế?”
Tôi giả vờ tức giận: “Anh ném tuyết vào khăn quàng của em rồi, quá đáng, quá đáng!”
Anh khẽ bật cười một tiếng.
“Lại đây.”
Tôi không hiểu ý, ngơ ngác bước tới gần.
Trì Dịch tháo khăn quàng của mình xuống, rồi mò mẫm, từ từ quấn từng vòng quanh cổ tôi.
Trong quá trình đó, ngón tay anh mấy lần chạm vào da tôi, lại nhanh chóng rụt về.
Cuối cùng anh nói: “Thua rồi nhé, dù sao em ngay cả một kẻ mù cũng không thắng nổi.”
Cổ truyền đến hơi ấm.
Tôi khẽ hôn lên khóe môi anh, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi.
“Thì sao nào, em vẫn cứ bắt nạt anh.”
Hình như từ khi ấy bắt đầu.
Tôi dần dần không phân biệt nổi, tình cảm dành cho Trì Dịch rốt cuộc là giả hay thật.
14
Về sau, mối quan hệ giữa tôi và Trì Dịch ngày càng gần gũi hơn.
Nhưng phần lớn thời gian anh vẫn rất yên lặng.
Quá yên lặng, đến mức trở nên ngột ngạt.
Vì vậy tôi đã đến cửa hàng thú cưng, chọn một chú chó Bichon nhỏ nhất và ồn ào nhất.
Ngày sinh nhật của Trì Dịch, tôi mang theo chú chó nhỏ về nhà.
Vốn định nhốt trong phòng, chờ đến tối lúc ăn bánh kem sẽ tặng cho anh.
Nhưng có lẽ cửa không đóng chặt.
Chú chó đã lén chạy ra ngoài.
Khi tôi phát hiện thì nó đang vòng quanh ống quần Trì Dịch mà ngửi khắp nơi.
Trì Dịch rõ ràng bị giật mình, trên mặt thoáng hoảng hốt.
Một lát sau, anh ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay chạm thử.
Chú chó lập tức lè lưỡi l.i.ế.m vào lòng bàn tay anh, còn kêu ư ử.
“Là Bichon.”
Tôi bước lại gần, xoa đầu chú chó nhỏ.
“Vốn muốn cho anh một bất ngờ, giờ thì hình như thành ra dọa anh rồi.”
Trì Dịch lắc đầu, mỉm cười.
“Không, anh rất thích.”
Miệng thì nói vậy, nhưng đến tối khi ăn bánh kem, anh lại giữ chặt lấy tay tôi đang định bôi kem lên mặt anh.
Đưa lên môi khẽ cọ.
“Vậy… có thể bù thêm cho anh một món quà sinh nhật nữa không?”
Trên giường.
Anh lại nắm lấy tay tôi, kéo xuống ngang hông mình.
“Anh không nhìn thấy… em giúp anh được không?”
Lần đầu tiên tôi mới biết, Trì Dịch cũng biết làm nũng.
Đêm hôm ấy, cả hai chúng tôi đều rất vụng về.
Nhưng vẫn quấn quýt thật lâu.
Nửa đêm, Trì Dịch ngủ rất say.
Tôi khẽ chạm vào mắt anh.
“Trì Dịch, thật ra em tên là Khương Phù. Khương trong gừng, Phù trong phù dung.”
“Chỉ là, có lẽ anh vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biết.”
15
Bây giờ thì anh đã biết rồi.
Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi, xa hơn nhiều so với chỉ một cái tên.
Rời quán cà phê, tôi đi thẳng về nhà.
Thế nhưng vừa đến cửa cầu thang, tôi dừng bước.
Bởi vì, cửa chính nhà tôi đang mở, ổ khóa trông như bị người ta phá hỏng.
Tôi hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra bấm ba con số, dừng lại ở giao diện gọi.
Rồi chậm rãi tiến gần về phía nhà.
Cho đến khi cảnh tượng bên trong đập vào mắt.
Bừa bộn.
Mọi thứ đều bị lục tung lên.
Và trên ghế sofa lại ngồi hai người mà cả đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại.
Đập vào mắt không thấy Tiểu Nho đâu.
Tôi vội vàng bước vào nhà, mới phát hiện nó bị nhốt ngoài ban công, lúc này đang cào cửa kính sủa điên cuồng.
Trái tim tôi cuối cùng cũng trấn định lại.
Hai người ngồi trên sofa thấy tôi, lập tức đứng bật dậy.
“Ồ, phú bà về rồi đó à.”
Khương Kiến Quốc cầm món đồ chơi Ultraman tôi mua cho Trì Hứa, cười gằn.
“Nghe nói mày sinh con cho công tử nhà giàu, kiếm được không ít tiền chứ hả? Định dúi cho bọn tao vài triệu cho qua chuyện à?”
Khương Lập cũng hùa theo: “ Đúng đó chị, thế thì cũng keo quá rồi.”
Tôi lạnh mặt: “ Tôi và các người đã không còn quan hệ gì nữa. Tiền thì đừng mơ, cút khỏi nhà tôi.”
Khương Kiến Quốc tức giận, ném mạnh con Ultraman xuống đất.
“Ông đây tin chắc à? Hôm nay mà không đưa tiền, ông đây sẽ không đi!”
Từ nhỏ đến lớn, ông ta luôn như vậy, dễ nổi nóng.
Mà cơn giận dữ ấy đều trút lên người mẹ và tôi.
Tôi lạnh lùng cười một tiếng.
“Muốn đi hay không thì tùy.”
Nói xong, tôi định ra ban công bế Tiểu Nho vào.
Khương Lập bỗng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
“Xin chị đó! Nếu không trả tiền thì bọn chúng sẽ c.h.ặ.t t.a.y em mất!
“Em không muốn thành người tàn phế đâu chị! Xin chị, em chỉ cần một triệu thôi!”
Nó chắp tay van vỉ, thoạt nhìn còn có vẻ thành khẩn.
Khương Kiến Quốc mặt lạnh, kéo nó đứng bật dậy khỏi đất.
“Quỳ trước mặt đàn bà làm cái gì! Nó mà không đưa thì đi tìm công tử nhà giàu kia, không thì đào cả mộ mẹ mày lên, xem nó có chịu đưa không!”