Từ khi ta biết ghi nhớ mọi chuyện, Lư Tình Yên đã ghé nhà ta ba lần.
Lần thứ nhất — Nàng tới chúc mừng phụ thân ta thăng quan.
Nàng uống say, kéo phụ thân lên lầu cao, thì thầm to nhỏ suốt một đêm.
Lần thứ hai — Nàng bị người nhà trượng phu nàng gây khó dễ, trong đêm mưa tìm đến phụ thân ta để giãi bày.
Nàng ở nhờ nhà ta gần nửa tháng.
Phụ thân dặn dò ta từng câu từng chữ:
“Chuyện của Tình di, chính là chuyện của nhà chúng ta. Con phải đối đãi với Tình di như đối đãi với mẫu thân con.”
Lần thứ ba — Chính là nửa tháng trước.
Mưa thu lất phất, mẫu thân đang cài trâm hoa cho ta, phụ thân thì ngồi bên cửa sổ vẽ hoa cúc.
Ta làm nũng với phụ thân:
“Trước khi thành thân với mẫu thân, phụ thân vốn là danh họa lẫy lừng thiên hạ, sở trường chính là vẽ người. Xin phụ thân hãy vẽ một bức chân dung cho con và mẫu thân đi!”
Đây chẳng phải lần đầu ta cầu xin ông như thế.
Phụ thân ta không buồn ngẩng đầu, đầu bút chấm một nét hoàng đằng, vẫn như cũ mà khước từ:
“Nguyệt Lâu, ta đã nói rồi, từ sau khi thành thân, ta sẽ không vẽ người nữa.”
Ta không hiểu:
“Phụ thân thành thân hay chưa thì liên quan gì đến việc có vẽ người nữa hay không?”
Mẫu thân lại thản nhiên, mỉm cười dịu dàng:
“Người mà phụ thân con muốn vẽ… đã vẽ rồi. Không vẽ nữa cũng chẳng sao.”
Phụ thân có một tập tranh, trong đó chỉ có duy nhất một trang.
Đó là tranh vẽ bóng lưng của một giai nhân, nàng vận váy lụa xanh, cài trâm bạch ngọc, dáng hình uyển chuyển.
Mẫu thân từng nói với ta, váy và trâm ấy là do phụ thân tặng bà.
Ngày bà vận váy lụa xanh, cài trâm ngọc, trang điểm xinh đẹp, phụ thân liền vẽ nên bức họa này.
Ngày hôm sau, hai người liền định ngày thành hôn.
Từ đó, phụ thân chỉ vẽ cảnh vật, không vẽ người nữa.
Ta chỉ đành xoa cái cổ đang tê mỏi:
“Phụ thân đóng bút bằng bức họa của mẫu thân, thật là phu thê tình thâm, khiến con gái ngưỡng mộ khôn xiết.”
Mẫu thân khẽ ửng hồng đôi má, đưa tay chọc nhẹ vào giữa chân mày ta.
Mẫu thân vừa khẽ nhắc ta nói nhỏ, vừa len lén nhìn phụ thân, ánh mắt vẫn mang vẻ bồi hồi như thuở thiếu nữ mới biết rung động.
Thế nhưng, phụ thân lại mải mê với bức họa, chẳng hề ngẩng đầu, cũng chẳng nói thêm một lời.
Cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp, kèm theo tiếng khóc nức nở:
“Đào lang…”
Sắc mặt phụ thân khựng lại, tay cầm bút cũng dừng.
Một giọt màu hoàng đằng rơi xuống, loang thành vết lớn, bức tranh liền hỏng.
Phụ thân chẳng mảy may bận tâm đến bức tranh, cũng chẳng để ý đến cơn mưa thu lạnh thấu xương ngoài kia.
Ông lảo đảo, vội vã lao ra cửa.
Khi đi ngang qua mẫu thân, ông giẫm phải một vũng bùn, b.ắ.n đầy bùn đất lên váy bà.
Người đến là Lư Tình Yên.
Tay trái nàng cầm tờ hưu thư, tay phải dắt theo một tiểu nữ nhi.
Mưa lẫn nước mắt ướt đẫm mặt mày, đứng ngoài cửa, không rõ nàng đã nói gì, hay chẳng nói một lời nào, nhưng đã được phụ thân mời vào, ngồi sưởi bên lò sưởi.
Phụ thân yêu chiều con gái của Lư Tình Yên, liền đem cả chén thịt giò vừa mới hầm xong đưa cho nó.
Món thịt ấy vốn do mẫu thân chắt chiu dành dụm tiền suốt nửa tháng, nhân ngày Trung thu hôm nay mới làm, để cả nhà cùng ăn.
Mẫu thân vì giữ thể diện cho phụ thân nên chỉ khẽ nói nhỏ:
“Phu quân, hãy để lại cho Nguyệt Lâu chút ít.”
Phụ thân chẳng buồn nghe, chỉ đáp:
“Nguyệt Lâu đã đến tuổi xuất giá, tất nhiên nên nhường cho muội muội.”
Ta khẽ lầm bầm:
“Con vốn là con gái duy nhất trong nhà, lấy đâu ra muội muội.”
Phụ thân ban đầu chỉ lạnh lùng liếc ta một cái.
Nhưng còn chưa kịp nói gì, Lư Tình Yên đã bật dậy, làm bộ muốn kéo con gái mình rời đi.
“Nếu chẳng phải chàng từng hứa với thiếp, nói rằng nơi đây vĩnh viễn là nhà của thiếp, thiếp quyết sẽ không đến quấy rầy hai người.”
Lư Tình Yên trẻ hơn mẫu thân ta năm tuổi, da dẻ trắng mịn, mười ngón tay thon dài như búp măng non.
Nàng hất mái tóc ướt ra sau, đôi mắt rủ xuống, vẻ uất ức mỏng manh khiến phụ thân ta chẳng nỡ.
“Đào lang, thiếp cùng Tú Tú không cần đồ ăn của chàng.”
Nói rồi, Lư Tình Yên lấy chén thịt khỏi tay con gái, đặt trở lại trên bếp lò.
Đôi mắt nàng chầm chậm ngước lên, giọng như than thở:
“Đào lang, thiếp chỉ vì nhớ tình nghĩa thanh mai trúc mã, muốn đến nhìn chàng một lần. Từ nay núi sông cách trở, chàng cứ xem như thiếp đã chết…”
Lời nói thì tiễn biệt, nhưng nhìn nàng, ta biết rõ — ngay đến một sợi tóc cũng chẳng muốn rơi khỏi cửa nhà ta.
Phụ thân bỗng chộp lấy cuộn trúc giản*, vung thẳng về phía ta.
(*) Trúc giản: những mảnh thẻ tre/trúc được kết lại để viết chữ ở thời xưa.
Đó là lần đầu tiên ông ra tay đánh ta.
Không biết là vì một chén thịt kho, hay vì mấy người chẳng hề can hệ này.
Mẫu thân liều mình che chắn cho ta, trúc giản liền nện cả vào lưng bà.
Bà vừa đau vừa tủi, giọng lạc đi:
“Đánh con trẻ làm gì? Thiếp ra chợ mua thêm thịt là được rồi.”