Phụ thân lúc này mới buông tay, ném trúc giản trở lại án thư.
Ông từng học dưới sự chỉ dạy của Lương lão tiên sinh ở quê, chỉ e tiên sinh chưa từng dạy ông rằng — sách thánh hiền, đâu thể dùng để đánh vợ con.
Mẫu thân cõng giỏ tre, đội mưa ra phố mua thịt.
Trước khi đi, bà dặn ta quét sạch mái hiên.
Cúi đầu nhìn xuống, ta mới phát hiện — trong lúc giằng co, toàn bộ hoa mẫu thân cài lên tóc ta đều rơi rụng, lại bị bùn nhơ làm hoen ố cả rồi.
Mẹ con Lư Tình Yên ung dung ổn định ở lại nhà ta.
Thịt kho trước hết dành cho hai mẹ con nàng ăn, y phục cũng ưu tiên cắt may cho họ.
Ngay cả than sưởi vốn đã chẳng đủ dùng, cũng để họ dùng trước.
Phụ thân giận ta vô lễ, trách mẫu thân nuông chiều ta, nên vẫn ở lì trong thư phòng.
Theo sự sắp đặt của ông, Lư Tình Yên và tiểu nữ nhi Tú Tú được ở trong gian chính – đó vốn là nơi chúng ta sinh sống.
Còn ta cùng mẫu thân chỉ đành tạm dọn vào gian nhà ngang dột nát, gắng gượng qua ngày.
Ta lẩm bẩm than phiền:
“Thật chẳng hiểu nổi, đây là ta đang chịu cái khổ gì.”
Mẫu thân an ủi ta rằng, nay đã khác xưa, sao có thể sánh với khi còn ở kinh thành.
Thuở ấy, phụ thân ta tuy chỉ là một tiểu quan nhàn tản, nhưng cả nhà cũng coi như có nhà cửa, có đôi chút ruộng vườn và cửa hàng, chẳng lo ăn mặc.
Thế nhưng ba năm trước, quyền quý tranh đấu, vạ lây đến kẻ vô can.
Thái sư đương triều kết đảng mưu tư, chuyện bại lộ, chỉ vì Thái sư cất giữ mấy bức tranh của phụ thân, mà ông bị giáng chức.
Phụ thân vốn tự phụ thanh liêm, tính tình cao ngạo, không mang theo lấy một đồng gia sản, tất cả đều tặng cho bằng hữu.
Chỉ mang theo một tập tranh ấy.
Từ chốn phồn hoa đế kinh, đột ngột bị đày đến thị trấn hẻo lánh, chúng ta đương nhiên khó lòng quen được.
Nhưng mẫu thân vốn cởi mở, bước vào căn nhà gỗ nhỏ này vẫn đầy khí thế:
“Nhà tuy nhỏ, nhưng sân lại rộng. Trước trồng hoa, sau trồng rau, há chẳng tốt sao.”
“Mấy cành cây của cây hòe già góc tây nam tỉa tót đi, còn có thể treo cho Nguyệt Lâu một cái xích đu để chơi.”
Dưới sự khích lệ của mẫu thân, tuy chưa quen, nhưng cả nhà ta cũng dần sống yên ổn vui vẻ.
Mẫu thân nói đúng — vụ Thái sư lần đó liên lụy không ít quan viên, kẻ thảm thì bị tịch thu gia sản, cả nhà mất mạng; ít nhất chúng ta không chỉ giữ được mạng, mà còn có một nơi để dung thân.
“Chúng ta còn sống là còn hy vọng.”
Bàn tay mẫu thân khéo léo, chỉ với một túi bột nhỏ cũng có thể nặn ra hàng chục loại bánh hoa đủ hình dáng.
Khi ấy, bà đem chiếc bánh bao hình cá chép tinh xảo nhất đặt trước mặt ta, đôi mắt sáng rực:
“Thật là có thể làm nên chuyện lớn!”
Bà không đọc nhiều sách, nhưng thuở nhỏ theo ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu mở tiêu cục, đi qua không ít nẻo đường.
Người đầy phong vị nhân gian, chính bà đã kéo chúng ta đi qua những ngày khó khăn nhất, thậm chí còn giống trụ cột trong nhà hơn cả phụ thân ta.
Nhưng rồi Lư Tình Yên xuất hiện.
Chiếc xích đu mẫu thân làm cho ta trở thành của riêng Tú Tú.
Những gì vốn thuộc về mẫu thân, cuối cùng đều thành của Lư Tình Yên.
Đang lúc ta tức giận muốn đến tìm Lư Tình Yên lý luận, lại thấy nàng cầm một hộp thịt kho đến tìm ta.
Nàng vô tình hay cố ý, khẽ vuốt mái tóc không cài trâm mấy lần:
“Nguyệt Lâu, đây là Tình di đem cầm chiếc trâm để mua, tất cả đều cho con ăn, một miếng cũng không cần chừa cho Tú Tú. Con hãy tha thứ cho Tình di, được không?”
Ta chợt nhớ, lần nàng đến chúc mừng phụ thân thăng quan, trên tóc vẫn cài chiếc trâm đó.
“Tình di… chẳng lẽ là chiếc trâm vàng ấy?”
Ta vội vàng xua tay:
“Không được đâu! Quá quý giá rồi, phụ thân mà biết, nhất định sẽ đánh c.h.ế.t con mất!”
Nàng bất chợt nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay:
“Vật là chết, người là sống. Tình di thà nhìn con ăn no một bữa.”
Lời như lưỡi d.a.o bọc trong bông, mềm mại mà khó đỡ, càng khó phản kích.
Ta đang lúng túng chưa biết đáp thế nào, thì phụ thân đã sải bước đi tới.
Vừa ngẩng mắt, ông liền chú ý tới điểm khác lạ của Lư Tình Yên:
“Tình nhi, cây trâm vàng mẫu thân nàng để lại, sao hôm nay lại không cài?”
Xét thời thế, ta lập tức quỳ sụp xuống trước khi Lư Tình Yên kịp mở miệng.
Ta ôm lấy eo nàng, vội vàng ép ra mấy giọt nước mắt:
“Tình di vì muốn mua cho con bát thịt này, chẳng tiếc đem cầm kỷ vật mẫu thân để lại. Trước đây mắt con đúng là bị mỡ lợn che lấp, không biết Tình di là người tốt đến nhường này!”
Có thịt mà không ăn thì uổng, ta liền mở hộp đồ ăn, bưng bát thịt lên, cắm cúi ăn ngấu nghiến trước mặt phụ thân và Lư Tình Yên.
Lư Tình Yên rất hài lòng, khẽ vuốt tóc ta:
“Đào lang xem Tú Tú như con ruột, ta đương nhiên cũng coi Nguyệt Lâu như nữ nhi của mình. Một cây trâm có đáng gì? Ta còn một hòm đầy vàng bạc châu báu, nếu Nguyệt Lâu thích, cứ chọn món tốt nhất mà dùng.”
Ta ngây người ngước lên, lau miệng đầy dầu mỡ, ngây ngô cười:
“Tình di, con thích lắm, trang sức và y phục của người, con đều thích cả!”
Lời đã thốt ra, Lư Tình Yên chỉ đành nuốt giận vào lòng, ngay trước mặt phụ thân, tặng ta nửa hòm trang sức và hai bộ y phục quý giá mà nàng vẫn chưa nỡ mặc.
Trước khi ngủ, ta vẫn nâng niu vuốt ve chiếc vòng ngọc, khẽ than:
“Tình di quả là đẹp người đẹp nết, chẳng trách phụ thân không nỡ rời xa nàng.”
Mẫu thân đang khâu lại chiếc áo bông cho ta, nghe vậy thì lặng lẽ nhìn ngọn nến một hồi lâu.
Bà khẽ thì thầm, trong giọng không giấu nổi nỗi buồn:
“Các con… ai nấy đều rất thích nàng…”
Lư Tình Yên ở trong viện nhà ta đã nửa tháng, dáng điệu chẳng khác gì nữ chủ nhân.
Nàng niềm nở gọi ta sang ngủ chung với Tú Tú:
“Cuối thu sương lạnh, đừng để Nguyệt Lâu của chúng ta bị rét nhé.”
Ta ôm chăn, đáp lời ngay, vui vẻ dọn sang đó.