CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ta không ngoảnh đầu, nhưng cũng biết mẫu thân đang đứng dưới hành lang, mũi giày lấm đầy bùn, trong tay ôm mấy quả hồng vừa hái, bộ dạng đầy tủi thân.

Bà giống như thân trúc khô chống bên cửa sổ, bối rối không biết làm gì, tủi đến mức muốn rơi lệ — năm nào bà cũng trèo cây hái hồng, chọn những quả ngon nhất đưa cho ta ăn trước.

Sau đó còn phơi đầy một giỏ hồng khô, để dành sang năm cho ta nhâm nhi.

Thế mà lần này, nhìn thấy quả hồng trong tay bà, ta lại quay lưng bỏ đi, không một lần ngoảnh lại.

Không ai giúp bà, ngay cả phụ thân cũng chỉ liếc một cái, rồi sai:

“Lấy đôi giày của ta lại đây, ta phải lên trấn gặp mấy vị văn hữu, cần ăn mặc chỉnh tề một chút.”

Quay đầu, ông lại hỏi Lư Tình Yên:

“Tình nhi, nàng và Tú Tú có thiếu thốn gì không? Ta tiện đường mua, tuy tiểu viện đơn sơ, nhưng cũng không thể để nàng và con gái mất thể diện.”

Phụ thân cả đời coi trọng thể diện.

Chỉ là chưa từng nghĩ đến việc giữ thể diện cho người vợ gần gũi nhất bên mình.

Năm đó, chỉ một câu “ không vì năm đấu gạo mà khom lưng” của ông, đã khiến gia sản tan sạch, để chúng ta lưu lạc tới chốn hẻo lánh này, đến tiền lấy nước cũng chẳng có mà trả.

Phụ thân vốn là bậc văn nhân thanh lưu, tay chưa từng chạm d.a.o búa, chân chẳng hề lấm bùn đất, vậy mà lại để ta lên núi nhặt củi, để mẫu thân gánh nước từ con sông cách nhà hai dặm.

Hai năm trước, vào tiết Thanh minh, trời mưa đường trơn, mẫu thân lại gánh hai thùng nước lớn, chẳng may trượt ngã xuống khe.

Khi hàng xóm cứu được, bà đã hôn mê bất tỉnh.

Nửa mạng sống của mẫu thân, cùng cái thai ba tháng trong bụng, đều mất sạch.

Còn phụ thân ta, lúc ấy trong cơn hoảng loạn, buột miệng nói ra chỉ toàn lời trách móc:

“Nàng không biết đi đứng cho cẩn thận sao? Giờ tuổi tác đã lớn, mang thai đâu dễ dàng gì. Nếu cái thai sẩy này là con trai, thì hương hỏa nhà họ Đào chẳng phải đã bị nàng cắt đứt rồi hay sao?”

Trịnh đại nương ở xóm trên nghe không lọt tai, liền trước mặt bao nhiêu hàng xóm mắng thẳng:

“Đào tú tài, ông im miệng đi! Thê tử ông thương ông, chưa từng sai khiến ông làm việc nặng, vậy mà ông chẳng biết thương xót bà ấy lấy nửa lời! Ông thử bước ra khỏi cửa nhà mình mà xem, nhà ai không phải đàn ông gánh nước, chặt củi? Nay ông lại trách bà ấy sẩy thai, chẳng phải là lỗi ở ông sao? Ông đã biết bà ấy mang thai, thì lẽ ra không nên để bà ấy làm việc!”

Có lẽ vì mất mặt trước nhiều người, phụ thân ta lập tức nói vài câu dịu giọng.

Sau đó lại nấu hai lần canh trứng, dỗ mẫu thân vui lên, rồi xem như chuyện đã qua.

Nhưng giờ đây, thấy ông chẳng nỡ để mẹ con Lư Tình Yên phải làm lấy một việc nặng, chịu một chút khổ, ta mới hiểu:

Lòng nam nhân đặt ở đâu, chỉ cần nhìn xem hắn chịu bỏ tiền cho ai, không nỡ để ai chịu khổ, thì rõ cả.

Lư Tình Yên mặc chiếc áo màu lục nhạt, đứng ở cửa, ung dung ăn mơ xanh — phụ thân không có tiền mua gạo, nhưng lại có tiền mua mơ ngào đường cho nàng.

Nàng mỉm cười, chỉ ta mà nói:

“Ta chẳng cần gì đâu, chi bằng Đào lang mua ít vải, ta sẽ may cho Nguyệt Lâu một chiếc áo nhỏ mặc qua mùa đông.”

Ta thức thời nhào vào lòng nàng, cười nói:

“Tình di thật tốt! Con thích Tình di nhất!”

Lư Tình Yên cùng ta cố ý bày ra dáng vẻ mẹ hiền con thảo, lại như vô tình liếc sang mẫu thân ta:

“Áo cũ của Nguyệt Lâu toàn là đồ chắp vá, một tiểu cô nương đang độ xuân sắc mà ra ngoài như vậy, chẳng phải khiến người ta chê cười sao? Ta tuy không phải thân mẫu của Nguyệt Lâu, nhưng cũng thấy thiệt thòi cho nó.”

Mẫu thân hiểu rõ tính ta — có tiền dư thà mua thịt mà ăn, áo dù có chắp vá, chỉ cần còn mặc được thì ta cũng chẳng bận tâm. Vài câu lời ong tiếng ve, ta vốn chẳng để vào lòng.

Huống chi gia đình đã sa sút tới mức này, làm gì có chuyện ngày ngày thay áo mới.

Ngược lại, nếu tiêu tiền theo cái lối của Lư Tình Yên, e chưa đầy nửa năm đã phải c.h.ế.t đói.

Thế nhưng đạo lý đó ta hiểu, phụ thân lại chẳng buồn nghĩ tới, còn thuận theo lời nàng, trước khi ra cửa còn quay lại trách mẫu thân:

“Bà xưa nay không giỏi quán xuyến việc nhà, trong chuyện dạy con, phải học hỏi Tình nhi nhiều hơn.”

Học gì đây? Học cách đào tạo ra một kẻ rành mánh chuyện vặt, cả đời sống nhờ vào m.á.u thịt của người khác sao?

Phụ thân ra ngoài lo chuyện hư danh, ta thu xếp giường chiếu xong, liền nhìn chằm chằm Lư Tình Yên thật lâu.

Nàng quay lưng về phía ta, ôm Tú Tú khe khẽ hát ru.

Càng nhìn tấm lưng ấy, ta càng thấy quen mắt.

Ta vội vã bước vào thư phòng của phụ thân, lật tìm tập tranh mà ông vẫn trân quý giữ gìn.

Tập tranh ấy, bên trong chỉ có duy nhất một trang, vẽ bóng lưng một giai nhân mặc váy lụa xanh.

Ta ngắm kỹ chiếc trâm bạch ngọc cài trên tóc nàng — trước đó ta từng lục qua hòm trang sức của Lư Tình Yên, bên trong rõ ràng có một chiếc trâm có hoa văn giống hệt như vậy.

Nay nhìn kỹ, quả không hổ là bút tích cuối cùng của phụ thân, nét nào nét nấy đều chứa đựng thứ tình cảm không chỗ gửi gắm.

Nhưng một người là nữ tử đã có chồng, một người là nam tử đã có vợ, thứ tình cảm này, từ khi họ kết tóc cùng người khác, vốn đã không nên còn tồn tại.

Thanh mai trúc mã thì sao chứ?

Ta cũng có một vị trúc mã cùng lớn lên — Lục Quân Nghiêu.

Năm ta rời kinh, hắn đã đề danh bảng vàng, giờ dẫu gì cũng là quan lại ăn bổng lộc triều đình.

Thế nhưng mấy năm nay, dù ta sống khốn khó thế nào, cũng chưa từng nghĩ đến việc xin xỏ hay nhờ vả hắn một đồng nào.

Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ để một nam nhân không danh không phận chống lưng nuôi mình cả đời.

Hôm ấy, phụ thân trở về rất muộn.

Người vốn hiếm khi chạm vào rượu, nay lại say khướt.

Trong cơn mê man, ông lại rơi nước mắt vì chí lớn không thành:

“Thật đáng thương cho ta, bị bọn gian thần liên lụy! Nếu không, với tài hoa của ta—”

“Phụ thân, mau uống ngụm trà cho tỉnh rượu đi.”

Ta không chịu nổi nữa, bưng chén trà đổ vào miệng ông.

CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM

Chương 3