CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM

Chương 9

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Ta thẳng thắn:

“Không đến mức thế. Đã là hiểu lầm thì nói rõ, lại thêm huynh giúp ta mang đồ của mẫu thân ta tới tận đây, ta đương nhiên vẫn coi huynh là bạn.”

“Chỉ là, Lục Quân Nghiêu, hai điều ta vừa nhờ huynh giúp khi nãy, đến giờ vẫn không thay đổi. Làm thê tử người khác, phải sống dựa vào hơi thở của họ, chi bằng tự mình kiếm được bạc trong tay, mới thực sự vững vàng.”

“Mẫu thân ta năm xưa cũng vì kiếm được tiền mà có thể nói đi là đi. Nếu không, chỉ riêng tiền xe ngựa về kinh thành, phụ thân ta tuyệt đối sẽ không bỏ ra, và bà sẽ còn bị mắc kẹt trong vũng lầy này.”

Lục Quân Nghiêu hiểu được ý ta, thu lại nụ cười, trong mắt ánh lên vẻ kính trọng:

“Nguyệt Lâu, giữa ta và muội là một lời hẹn quân tử. Dù thế nào, ta vẫn mong muội sau này được sống tốt, cho dù không làm thê tử của ta.”

Từ ngày gặp lại, hắn gần như ngày nào cũng treo hai chữ “ muốn cưới” trên môi.

Nhưng chỉ có câu nói “cho dù không làm thê tử ta ” này mới khiến ta thật sự động lòng.

Chỉ khi ngươi thật sự tôn trọng ta, ta mới có thể buông bớt đề phòng và khắt khe, để nhìn nhận ngươi một lần cho công bằng.

Lục Quân Nghiêu sửa xong con kênh dẫn nước, chuẩn bị hồi kinh, quả nhiên như ta dự liệu — ngay lúc sắp đi, hắn trở mặt, nói với phụ thân ta rằng không có thánh chỉ, cũng chẳng ai chịu đứng ra cầu tình, cả đời này ông đừng mong trở lại kinh thành.

Phụ thân ta còn đang khổ sở quỳ gối năn nỉ, thì Lư Tình Yên đã phản ứng nhanh hơn.

Nàng ta trừng mắt nhìn ta đang ngồi trên xe ngựa, trong tay ôm chặt một bọc tiền đồng nặng trĩu.

Nàng muốn xông lên đòi lý lẽ, nhưng bị thị vệ giữ chặt, liền đứng giữa phố mắng xối xả:

“Đào Nguyệt Lâu! Ta coi ngươi như con gái ruột, vậy mà cuối cùng ngươi lại tâm cơ thâm trầm, hại ta và phụ thân ngươi đến nỗi này!”

Ta khẽ cười:

“Xem kìa, Tình di nói gì lạ vậy? Ta vốn đã có mẫu thân, hơn nữa, mẫu thân ta hiện vẫn sống tiêu d.a.o ở kinh thành, nào cần bà coi ta như con gái ruột?”

Ta đưa tay chỉ vào Tú Tú:

“Đó mới là con gái ruột của bà — đứa sẽ cùng bà chịu khổ cả đời. Đã cùng phụ thân ta lập giấy thành thân, vậy thì ba người các ngươi phải sống ở đây cả đời, không rời không bỏ mới phải!”

Nàng còn định mở miệng mắng tiếp, ta liền bảo thị vệ:

“Sao hả, các ngươi định trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng của Lục đại nhân bị người ta bôi nhọ giữa phố sao?”

Thị vệ lập tức trói Lư Tình Yên, nhét giẻ vào miệng, lôi thẳng vào sân nhà cũ của chúng ta.

Tú Tú đứng sững tại chỗ, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.

Ta mỉm cười:

“Tú Tú muội muội, chẳng phải muội thích chơi xích đu sao? Cái của ta tối qua đã tháo bỏ rồi. Nếu muốn chơi tiếp, cứ bảo mẫu thân muội buộc lại cho muội chơi!”

Ta vẫy tay, cười rực rỡ:

“Còn không mau cút, thứ nhỏ mọn sinh ra mà chẳng ai dạy dỗ.”

Nghe thấy lời Lư Tình Yên, phụ thân ta liền buông tay, không còn lôi kéo Lục Quân Nghiêu nữa.

Thấy phản ứng của ta, ông càng thêm lặng lẽ, chỉ đứng ngây ra đó, nhìn ta với ánh mắt khó tin.

Ta nhìn kỹ mới phát hiện, hai bên tóc mai ông đã điểm bạc, đôi mắt vẩn đục, cả người già nua, khô héo.

Nhưng mẫu thân ta thì không như vậy.

Người luôn giữ vững tinh thần, dù ngày tháng có tệ đến đâu, cũng đối mặt một cách kiên cường.

Không trông cậy vào ai khác, chỉ dựa vào chính mình.

Phụ thân ta trước kia động một chút là đánh mắng ta, thế mà vào khoảnh khắc sắp chia ly vĩnh viễn này, lại chẳng dám thở mạnh.

Ông run giọng hỏi ta:

“Nguyệt Lâu, ngay cả con cũng muốn bỏ phụ thân sao?”

Ta nhìn ông, nhớ lại những mảnh ký ức vụn vặt trong nhà suốt mười mấy năm qua.

“Phụ thân à, thuở nhỏ con sốt cao không dứt, là mẫu thân đã bế con đi gõ cửa từng nhà tìm đại phu. Con bị lũ trẻ trong làng trêu chọc vì vóc dáng thô kệch, cũng là mẫu thân cầm gậy dài đứng ra bênh vực. Sau này đến chốn hẻo lánh này, cũng là nhờ mẫu thân mà chúng ta mới có cơm ăn, áo mặc.”

“Trong tất cả những bước ngoặt quan trọng của đời con, hình ảnh con nhớ được … đều là hình dáng của mẫu thân ”.

“Phụ thân cũng chẳng phải thực lòng không nỡ rời xa con và mẫu thân, mà chỉ sợ rằng khi chúng ta đi rồi, mẹ con Lư Tình Yên chẳng bao giờ chăm sóc phụ thân như chúng ta từng làm.”

Ta vạch trần toàn bộ sự thật.

Chỉ trong khoảnh khắc, phụ thân ta như già thêm mười mấy tuổi.

Nhưng thì sao chứ?

Dù ông có trút hơi thở ngay lúc này, ta cũng chẳng mấy đau lòng.

Đã làm chồng, làm cha, thế mà chưa từng một ngày gánh trọn trách nhiệm; để đến nỗi người người xa lánh, cũng là tự ông chuốc lấy.

Cuối cùng, dưới ánh mắt lặng câm và tuyệt vọng của phụ thân, ta theo Lục Quân Nghiêu lên đường về kinh, không ngoái đầu lại.

Lần trước không quay đầu, là vì sợ mẫu thân mềm lòng mà ở lại.

Lần này không quay đầu, là vì ta chẳng còn sợ gì nữa, chỉ muốn bước đến tương lai tốt đẹp của ta và mẫu thân.

Dọc đường vất vả hơn nửa tháng, cuối cùng chúng ta cũng tới được kinh thành.

Vừa xuống xe ngựa, ta liền lần theo ký ức, muốn đi thẳng đến tiêu cục để tìm mẫu thân.

Lục Quân Nghiêu chặn ta lại, thật lòng lo lắng:

“Chu di vẫn còn hiểu lầm muội, muội cứ thế mà tới, liệu có ổn không?”

Đón ánh dương, ta rạng rỡ mỉm cười với hắn:

“Chuyện đó không quan trọng. Ta chỉ muốn đến gặp mẫu thân ta — Chu Liễn Nhi, người đã từng đi khắp trời Nam biển Bắc, xem hiện giờ người sống thế nào.”

Ta khoác bọc hành lý định bước đi, nhưng Lục Quân Nghiêu vẫn không yên tâm, lại ngăn ta một lần nữa.

Phải nói thật, người da trắng mặc áo xanh thì càng nổi bật.

Từ khi rời xa phụ thân ta và Lư Tình Yên, ta dần thấy Lục Quân Nghiêu mặc quan phục xanh cũng thuận mắt hơn trước.

Hắn đưa cho ta một phong thư tiến cử đã viết sẵn:

“Phủ tướng quân Lăng Tiêu ở phía bắc thành là chỗ tốt. Lão phu nhân nhà ấy ăn chay niệm Phật, các đại nha hoàn như Niên Phong, Di Vũ, Đông Quế đều nổi tiếng hiền đức. Muội đến đó tìm việc chắc chắn sẽ không bị ức hiếp.”

Người nam nhân mồm miệng lanh lợi bỗng có chút ấp úng:

“Chỉ là… bây giờ muội hoàn toàn có thể nhờ ta giúp, trước hết vượt qua giai đoạn khó khăn này …”

Ta hiểu rõ lời hắn chưa nói hết, gương mặt còn hơi đỏ.

“Lục Nhị ca, ta không muốn vì bị dồn đến đường cùng mà phải nhận bừa một tấm chồng. Nếu giữa ta và huynh thực sự là mối duyên lành, thì cho dù đường đời quanh co, cũng chẳng thể lạc mất nhau.

Ta vỗ vai Lục Quân Nghiêu, rồi tiếp tục bước đi:

“Lục Quân Nghiêu, mong rằng khi gặp lại, ta đã có thể cùng mẫu thân hóa giải hiểu lầm, có tiền có thời gian, trở thành một Đào Nguyệt Lâu tốt hơn.”

Ta sải bước dưới ánh nắng rực rỡ.

Những ngày tồi tệ nhất đã qua.

Tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn.

Nhất định sẽ như thế.

Hết.

CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM

Chương 9

Chương trước
Chương sau