Thấy ta khóc, Lục Quân Nghiêu có phần hoảng loạn, bưng ngay hai đĩa thịt giò kho nóng hổi tới:
“Muội mau ăn chút thịt kho cho nguôi đi.”
Ta vừa khóc vừa cười:
“Ai lại lấy thịt kho để dập tiếng khóc chứ?”
Vốn trầm ổn điềm tĩnh, Lục Quân Nghiêu lúc này hiếm khi lộ vẻ bối rối:
“Từ nhỏ mỗi lần muội ăn thịt kho là lại vui lên, ta nhất thời cũng chẳng nghĩ được cách gì khác. Hai đĩa này là ta dậy từ tờ mờ sáng để hầm, học từ tay nghề của mẫu thân ta đó. Muội nếm thử xem, biết đâu sẽ không muốn khóc nữa?”
Tay nghề của Lục bá mẫu vốn rất khéo, nước thịt thơm ngọt, thịt giò mềm nhừ, Lục Quân Nghiêu quả thật đã học được tinh túy của Lục bá mẫu.
Đợi khi tâm trạng bình ổn lại, ta mới để Lục Quân Nghiêu kể cho ta nghe chuyện của mẫu thân.
Đúng như ta dự liệu, sau khi trở về kinh thành, mẫu thân liền tìm tới ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, cùng họ nối nghiệp xưa, ra ngoài tiếp tục làm nghề bảo tiêu.
Lục Quân Nghiêu tình cờ gặp, nhận ra bà, rồi chuyện trò cùng bà.
Lúc ấy, hắn mới hay tin nhà ta đã xảy ra biến cố dữ dội — nay chỉ còn mình ta ở lại, chật vật xoay xở giữa vị phụ thân vô tình và vị kế mẫu đầy toan tính.
Ta cẩn thận hỏi hắn:
“Mẫu thân … còn vì ta mà chịu ấm ức sao?”
Lục Quân Nghiêu chỉ vào hộp hồng khô:
“Muội có biết, khi nhờ ta mang số hồng khô này cho muội, Chu di đã nói gì không? Với tấm lòng và tầm nhìn ấy, ngay cả ta cũng tự thấy không sánh bằng.”
Bà nói: “Hồi sinh ra nó, ta chỉ mong nó lớn lên mạnh khỏe, sống yên bình đến già. Con gái không phải sinh ra để nuôi dưỡng ta lúc tuổi xế chiều, ta không ép nó phải hiếu thuận với ta cả đời, cũng chẳng vì điều không có được mà buồn khổ.”
Vốn đã kìm được nước mắt, nhưng nghe những lời ấy, ta lại bật khóc nức nở.
Uất nghẹn đã quá lâu, chiếc mặt nạ ta đeo để diễn cùng bọn xấu xa đó đã quá lâu, giờ đây ta thực sự mỏi mệt.
“Đó chính là mẫu thân của ta … nữ nhân tốt nhất, tốt nhất trên đời này …”
Chính bà đã dạy ta cách sống giữa nghịch cảnh, để ta luôn có một niềm hy vọng mà hướng về.
Ta nhớ bà biết bao, trong mơ cũng nhớ…
Khóc đủ rồi, thịt giò cũng ăn sạch, ta chợt nhớ ra, hỏi Lục Quân Nghiêu:
“Nếu huynh đã biết cảnh ngộ của mẫu thân ta, lẽ ra phải chán ghét phụ thân ta mới đúng, sao bây giờ còn giúp ông ta?”
Ánh mắt Lục Quân Nghiêu chợt trở nên sắc lạnh:
“Luộc ếch trong nước ấm, nó sẽ không thấy đau; nhưng nếu để nó rơi từ trên cao xuống, mới thật sự là đau đến mức tan xương nát thịt.”
Sau hôm đó, hắn bày tiệc linh đình khoản đãi phụ thân ta, khiến hàng xóm láng giềng đều tưởng rằng ông sắp được trở lại kinh thành.
Lư Tình Yên cũng tiêu sạch số tiền tích góp, sắm sửa quần áo, chỉ để khi về kinh được vẻ vang rạng rỡ.
Thỉnh thoảng Lục Quân Nghiêu lại ghé nhà, lần nào tới cũng đi tay không, chỉ khua môi múa mép vài câu, đã khiến phụ thân ta mừng rỡ ra mặt.
Phụ thân ta bày ra bộ dạng đạo mạo, kéo ta tới trước mặt Lục Quân Nghiêu:
“Hai đứa từ nhỏ đã là tình nghĩa thanh mai trúc mã, nếu hiền điệt không chê, nạp con gái họ Đào ta làm thiếp, ấy cũng là phúc khí của nó.”
Phụ thân ta giờ chẳng còn nhắc gì đến câu “ không vì năm đấu gạo mà khom lưng” nữa; lúc này, chỉ vì năm đấu gạo ấy, ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình cũng đem ra làm món hàng đặt cược.
Nhưng ta không vội — vừa nhìn đã biết đây là một nước cờ lớn của Lục Quân Nghiêu.
Dưới gốc hồng, tránh ánh mắt mọi người, ta nhìn thẳng vào hắn:
“Quan viên bị giáng chức, nếu không có thánh chỉ thì không thể trở về. Huynh đến đây bao nhiêu lần, chỉ nói là nhờ người cầu tình, nhưng một là không mang theo thánh chỉ, hai là chẳng đưa người đến giúp.”
Hắn ung dung nhìn ta, chờ ta nói hết lời.
Hắn muốn để phụ thân và Lư Tình Yên chìm trong một giấc mộng huy hoàng, rồi từ đỉnh vinh quang rơi xuống vực thẳm — để những ngày kế tiếp mới thật sự nếm trải thế nào là khốn cùng.
Ta nửa nghi ngờ, hỏi:
“Huynh định hạ bệ phụ thân ta, lấy lòng ta, rồi đưa ta về kinh thành sao?”
Lục Quân Nghiêu thản nhiên thừa nhận:
“ Đúng.”
Ta ngẫm nghĩ giây lát, lại hỏi:
“Khi còn nhỏ ta đã cứu mạng huynh, ơn cứu mạng ấy chẳng phải nên báo đáp sao?”
Thấy hắn gật đầu, ta giơ hai ngón tay trước mặt hắn:
“Một, huynh không được cưới ta. Hai, huynh phải đưa ta về kinh thành miễn phí, tìm cách tiến cử ta vào nhà quyền quý làm đại nha hoàn. Được không?”
Lục Quân Nghiêu ngẩn người hồi lâu, rồi bật cười không thành tiếng.
Hắn xắn tay áo, chống hai tay vào hông, nhưng dường như chẳng làm gì được ta:
“Muội có biết, vì muốn giúp cả nhà muội được quay trở lại, những năm qua ta đã chìm nổi trong quan trường, bỏ ra bao nhiêu công sức khổ tâm hay không?”
Hắn nói:
“Phụ thân ta nhìn ra được tâm ý của ta, sợ ta bị vướng vào vụ rối ren năm xưa nên đã giấu ta mà đứng ra định hôn ước, mới có chuyện hôn sự kia. Ta vốn định chờ khi hủy bỏ hôn ước ấy, sẽ xin thánh chỉ của hoàng thượng, đưa cả nhà muội về kinh thành rồi mới tính chuyện cưới hỏi. Nhưng khi ta gặp mẫu thân muội, biết nhà muội đã xảy ra biến cố, ta mới vội vã tìm đến đây.”
Giờ hắn đã cao hơn ta nửa cái đầu, khẽ cúi xuống để ngang tầm mắt ta.
Hắn muốn ta nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ấm ức của mình:
“Như vậy, muội vẫn thà làm tỳ nữ cho nhà quyền quý, chứ không chịu làm thê tử ta sao?”
Ta chớp mắt:
“Nam nhân không có hôn ước thì nhiều vô kể, chẳng lẽ ta phải làm thê tử của tất cả bọn họ sao?”
Giữ mình trong sạch là điều tối thiểu phải làm, đâu thể lấy đó làm lý do cầu hôn?
Nhưng Lục Quân Nghiêu không hề nản, còn mỉm cười hỏi:
“Vậy giờ muội còn tránh ta như tránh tà nữa không?”