CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM

Chương 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lục Quân Nghiêu quay mặt đi, giọng trầm thấp:

“Ăn cả đời… được không?”

Thế nhưng sau đó, phụ thân ta bị tình nghi dính dáng tới tranh đoạt trong triều, bị giáng chức rời khỏi kinh thành.

Những gia đình từng thân thiết cũng chẳng còn qua lại.

Thánh thượng nổi giận, ai dám dây vào?

Vậy nên ta cũng hiểu việc nhà họ Lục tránh né.

Giờ đây, thật không ngờ ta còn có thể ăn thịt giò do Lục Quân Nghiêu mời.

No nê rồi, ta xoa bụng, cười nhìn hắn:

“Thật chẳng ngờ, lại là huynh tới sửa kênh. Không ngờ ta còn có thể gặp lại huynh.”

Năm ta và Lục Quân Nghiêu chia tay, hắn mới mười chín, vẫn còn nét non trẻ.

Giờ hắn đã thêm phần anh tuấn, ngũ quan sắc nét, thân hình cao lớn, vẻ thư sinh cũng bớt đi.

Hắn cũng cười nhìn ta, sáng mắt răng trắng:

“Muội có từng nghĩ, khắp thiên hạ có biết bao nơi cần sửa kênh, sao ta lại xin tới chốn này không?”

Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện đời, nói về tình cảm nam nữ còn mơ hồ.

Nhưng giờ, hắn gần như đã nói thẳng là vì ta mà tới, ta đương nhiên không nên giả ngốc.

Ta chớp mắt, hỏi thẳng:

“Huynh là tới cưới ta sao?”

Lục Quân Nghiêu đang uống trà, bị câu hỏi ấy của ta làm sặc, ho một lúc lâu.

Ta đưa khăn cho hắn, hắn lập tức nhìn thấy đôi tay ta đầy vết nứt vì giá rét.

Chẳng nói chẳng rằng, hắn kéo tay ta lại, cau mày xem xét, rồi sai người đi mua thuốc, muốn tự tay bôi cho ta.

Ta rút tay về, giật lấy lọ thuốc từ tay hắn, tự mình bôi.

Ta nói:

“Nếu huynh là tới cưới ta, tuy chúng ta có tình thanh mai trúc mã, nhưng rốt cuộc đã ba bốn năm không gặp, ít nhiều cũng lạ lẫm, vẫn cần thời gian ở bên nhau xem có hợp hay không. Chưa thành thân thì không nên động tay động chân.”

Ta ngẩng lên nhìn hắn:

“Nếu huynh không phải tới cưới ta, mà vẫn động tay động chân… thì lại càng—”

Ta còn đang nghĩ nên tìm một từ nghe xuôi tai, đã thấy Lục Quân Nghiêu giãn mày cười, khóe mắt cong cong:

“Đào Nguyệt Lâu, muội đã thích nói thẳng như hồi nhỏ, thì giờ cũng cứ nói thẳng đi.”

Ta liền nói thẳng:

“Thì càng là hạng hạ lưu vô sỉ! Ta ghét nhất những nam nhân đã không có hôn ước mà lại dây dưa mập mờ với nữ tử.”

Nghe đến hai chữ “hôn ước”, Lục Quân Nghiêu khẽ cụp mắt xuống.

Ngón trỏ thon dài, khớp xương rõ ràng, khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn.

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi hỏi:

“Nếu ta đã có hôn ước, muội còn nguyện theo ta đi chăng?”

Thật nực cười.

Ta căm ghét Lư Tình Yên nhất, lại thường tự đắc rằng ta và thanh mai trúc mã của mình sẽ chẳng bao giờ làm chuyện nhơ nhớp như thế.

Kết quả, cuối cùng thanh mai trúc mã của ta … lại muốn ta trở thành một Lư Tình Yên thứ hai.

Hôm ấy, ta hất đổ bàn cơm, cùng Lục Quân Nghiêu chia tay trong sự bất hoà

Ta mắng thẳng vào mặt hắn:

“Nếu huynh đã có hôn ước, thì đừng tới dây dưa với ta. Lại càng đừng ôm một người trong lòng, giả bộ sâu nặng, nhưng cuối cùng lại đi cưới kẻ khác.”

Về tới nhà, Lư Tình Yên như thể vừa mở mắt đã canh chừng ta, lập tức hỏi ta và vị đại nhân sửa kênh kia là quan hệ gì.

Ta trừng mắt đáp:

“Hắn là thanh mai trúc mã của ta, hắn nói sẽ đưa ta rời khỏi đây.”

Nhớ tới phụ thân, ta mỉa mai:

“Cùng là thanh mai trúc mã, người của ta thì muốn đưa ta về kinh thành; người của Tình di thì lại đưa Tình di tới nơi biên ải ăn uống cơ cực. Người với người, đúng là khác nhau một trời một vực đó Tình di à.”

Nàng tức tối, chỉ tay vào trán ta mà gào:

“Từ xưa, hôn nhân đều phải do phụ mẫu định đoạt, mai mối làm chủ. Không có ta và phụ thân ngươi đồng ý, đừng mong gả cho hắn!”

Ta đứng bật dậy, từng bước ép nàng phải lùi.

“Không sống nổi nữa thì bám lấy thanh mai trúc mã đã có hôn ước — chuyện hạ lưu vô sỉ như vậy, ta làm không nổi.”

Nàng hiểu rõ ta đang chửi mình, cũng phải mất một lúc mới phản ứng được:

“Ngươi! Đào Nguyệt Lâu! Ngươi thật giỏi thủ đoạn, ban đầu giả bộ để ta thu phục, thực ra là muốn tiễn mẫu thân ngươi đi, có đúng không?!”

“Ruồi chỉ ghé trứng thối — mẫu thân ta vốn không nên ở đây, kẻ nên ở lại cùng phụ thân ta đến bạc đầu trọn đời, chính là ngươi. Hai người mới thật là xứng, xứng cả đời!”

Lư Tình Yên tức đến đỏ hoe mắt, muốn đánh ta, nhưng vừa thấy ta đứng lên cao lớn vững chãi, lại không dám ra tay.

Ngươi đã khiến mẫu thân ta khóc biết bao lần, cuối cùng cũng tới lượt ngươi bị tức đến rơi lệ.

Sau đó, Lục Quân Nghiêu có mấy lần tới cửa tìm gặp, ta đều một mực từ chối.

Ta hận phụ thân bao nhiêu, thì cũng chán ghét Lục Quân Nghiêu bấy nhiêu.

Hắn có thể làm con ruồi, còn ta thì không muốn làm quả trứng thối.

Không gặp được ta, hắn bèn chặn đường phụ thân ta.

Phụ thân trở về với vẻ hớn hở, nói rằng Lục Quân Nghiêu có cách đưa ông trở lại kinh thành, để cả nhà ta lại được sống những ngày sung túc.

Ta đang chẻ củi, vừa tức vừa vội, liền xách d.a.o bổ củi đi tìm Lục Quân Nghiêu.

Đám thị vệ nhận ra ta, nhưng thấy bộ dạng ta như vậy, vẫn cảnh giác đứng chắn trước mặt hắn.

Hắn đẩy thị vệ ra, bước thẳng tới trước mặt ta.

Trên bờ đê, liễu xanh phất phơ, hoa mùa hạ rực rỡ.

Hắn cũng cười rạng rỡ:

“Cuối cùng muội cũng chịu gặp ta rồi?”

Ta vung d.a.o bổ củi, giọng đầy uy hiếp:

“Ngươi không được đưa phụ thân ta trở về! Ông ta đã bỏ vợ bỏ con, thì cả đời này phải sống mơ màng ở đây mới đúng!”

Lục Quân Nghiêu thần thần bí bí, bảo muốn mời ta về phủ nói chuyện.

Ta cười khẩy:

“Ta chẳng ham trèo lên cành cao nhà Lục đại nhân đâu.”

Hắn hỏi lại, môi khẽ cong:

“Nếu ta nói, mẫu thân muội gửi ta mang cho muội một món đồ thì sao?”

Đương nhiên, ta liền chịu theo hắn về phủ.

Không ngờ, gói đồ Lục Quân Nghiêu trao cho ta lại là một hộp hồng khô đầy ắp.

Ta cầm một miếng đưa vào miệng, càng ăn càng thấy chua xót, muốn khóc.

Ta định hỏi hắn về tình hình của mẫu thân.

Nhưng mới mở miệng được câu “Mẫu thân ta …” thì nước mắt đã rơi.

CHIẾC VÁY LỤA XANH GIỮA ĐỒNG CỎ THƠM

Chương 7