CHIẾN THẦN HÁO NAM SẮC

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

1.

Trên Thiên giới có một vị Chiến thần, đã ba ngàn năm trôi qua mà vẫn chẳng nếm trải ái tình. Hắn chính là “kẻ độc thân vạn kiếp” số một trong danh sách của ta, tại Nhân Duyên Các.

Thế nhưng, hắn chẳng hề bận tâm. Cả ngày hắn chỉ biết đánh đấm, hô hào diệt trừ Ma tộc, mang lại thái bình cho nhân gian. Chẳng trách Thiên Đế lo sốt vó khi thấy thân thể hắn ngày càng suy nhược. Khổ thay, điều này lại đè nặng lên vai sư phụ ta, vị Các chủ Nhân Duyên Các.

Chức quan nhỏ, nhưng áp lực thì lớn.

Thiên Đế giáng chỉ:【Nếu không tìm được bạn đời để Chiến thần hạ phàm lịch kiếp ái tình, thì sẽ để Các chủ Nhân Duyên Các mang theo ký ức xuống trần mà lịch kiếp thay.】

Thương thay cho sư phụ ta, tuổi đã cao mà nghe nói phải xuống trần nam hoan nữ ái thì không chịu nổi. Rồi, người lại dứt áo bỏ đi, truyền toàn bộ cơ nghiệp lại cho ta.

Với tư cách là Đại đệ tử cuối cùng của người, ta nghiễm nhiên lên thay, và trọng trách này cũng tự nhiên rơi vào tay ta.

Nhưng vị Chiến thần kia lại quen thần thần quỷ quỷ, đến nỗi ta chưa từng gặp hắn được mấy lần.

Để tìm cho hắn một tiên lữ thích hợp, ta đã phải chọn lựa mãi, cuối cùng mới tìm ra được một người có chút duyên nợ với hắn.

Đó là một viên đá nhỏ, từng bị hắn vô tình dẫm phải khi hắn đi ngang qua Thiên Môn lúc đang diệt trừ ma quỷ. Nhờ "chân khí"... à không, "tiên khí" của hắn mà hóa thành một tiểu tinh quái.

Ta lập tức dẫn theo tiểu tinh quái này, xin thêm thiên chỉ của Thiên Đế, mang theo sợi tơ duyên tổ truyền, nghênh ngang xông vào tẩm cung của hắn.

Vừa bước vào, ta suýt nữa c.h.ế.t cóng. Tiểu tinh quái thì ngã lăn ra bất tỉnh ngay tại chỗ.

Cái lạnh này không phải loại thường, mà là cái lạnh thấu xương. Ta định quay ra lấy áo choàng, nhưng một trận gió thổi qua, lại khéo léo đóng sập cửa lại.

Một tiếng “ầm” vang lên, tay ta run rẩy, thiên chỉ của Thiên Đế rơi xuống đất, lăn đi về phía trước.

Ta vội vàng bò tới chộp lấy, vừa hay lao trúng một đôi giày bạc.

Giữ vững lại trâm cài, ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn lên trên.

“Thiếu Các chủ đây có thân pháp gì mà độc đáo thế?”

Ta khó chịu “chậc” một tiếng, định nhặt lại thiên chỉ thì hắn lại đạp ta văng ra xa hai thước.

“Ngươi, đường đường là Chiến thần, đến Thiên Đế cũng chẳng thèm để vào mắt!” Ta lồm cồm đứng dậy, nhón chân lên để nhìn thẳng vào hắn. Thế nhưng, ta lại kinh ngạc phát hiện ra rằng, dù không nhón chân ta vẫn cao hơn hắn nửa cái đầu.

Đường đường là Chiến thần, sao lại gầy gò bé nhỏ đến thế?

Da hắn trắng bệch, thậm chí trắng đến có vẻ ốm yếu, ngũ quan cũng gầy guộc đến đáng thương. Hắn đứng trước mặt ta, ta có cảm giác như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể thổi ngã hắn.

Chẳng trách Thiên Đế lại vội vàng muốn hắn hạ phàm lịch kiếp. Xem ra thế này, cần phải nạp thêm chút Âm Dương khí để bồi bổ mới tốt.

Thấy ta nhìn hắn đến thất thần, hắn lùi lại vài bước.

“Khụ khụ khụ.” Lúc này mới nhận ra sự thất lễ của mình, vội vàng rút “Sợi tơ duyên tình kiếp kim cương bất hoại” - bảo vật tổ truyền trên tay, vung ra một cách nhanh như chớp, trùm lên người hắn.

“Ngươi làm gì vậy! Cởi ra cho ta!”

Sợi tơ duyên bám vào làn da hắn, đ.â.m xuyên vào. Đầu dây ta cầm dần cảm nhận được nhịp tim của hắn. Ta đi đến trước mặt tiểu tinh quái đang hôn mê, truyền nội lực vào để đánh thức nàng.

“Nhìn kỹ đi nhé, đây chính là bạn đời lịch kiếp của ngươi. Hai người bách niên giai lão nha!” Nói rồi, tay ta không ngừng nghỉ, bấm quyết định đưa sợi tơ hồng vào cơ thể tiểu tinh quái.

Ai ngờ, ta vừa làm được một nửa, nàng ta đã “oan” một tiếng, hét lên “Chiến thần sống!” rồi lại ngất lịm đi.

Ta vuốt trán, thế nhưng khi kết thúc, ta lại không thể thắt được nút thắt. Định bụng gọi nàng ta dậy, bảo nàng phối hợp.

Đột nhiên, một đạo pháp thuật ập tới chỗ hai chúng ta. Ta nhảy lên né tránh, nhưng tiểu tinh quái đáng thương lại mơ màng bị đánh trúng vào trán, một lần nữa rơi vào hôn mê.

“Không phải chứ! Lịch kiếp thôi mà, có phải ăn thịt ngươi đâu, ngươi định thủ thân như ngọc cho ai vậy!” Ta nắm lấy đầu sợi dây chưa đi vào được, thở hổn hển gào lên với hắn.

Hắn lại chẳng thèm để ý, triệu hồi Thần kiếm, muốn c.h.é.m đứt sợi tơ hồng.

“Ngươi đừng làm bừa! Sợi dây này đắt lắm đấy!”

Nhưng hắn rõ ràng là không nghe lọt tai.

Trong khoảnh khắc, hắn cầm kiếm, mang theo băng giá c.h.é.m thẳng xuống sợi dây. Ta vội vàng bấm quyết trên tay, muốn thu sợi dây trong người hắn về. Nhưng đầu dây kia lại chẳng có chút phản ứng!

Thấy lưỡi kiếm sắp c.h.é.m xuống, ta bỗng nhiên linh cơ nhất động. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta dứt khoát hút sợi dây vào chính cơ thể mình!

Khi hắn c.h.é.m xuống, sợi tơ đỏ đã không còn thấy đâu nữa.

Gió lạnh tan đi, thay vào đó là thứ tình cảm mập mờ có như không giữa ta và hắn, cùng với nhịp tim của đối phương!

CHIẾN THẦN HÁO NAM SẮC

Chương 1

Chương trước
Chương sau