CHIẾN THẦN HÁO NAM SẮC

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

2.

“Ngươi muốn chết!”

Ta còn đang chìm đắm trong cảm giác “Trời ơi đất hỡi” thì hắn đã vung kiếm c.h.é.m tới.

Gió rít, ta bị hất bay, va vào cột đá, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Thế nhưng y lại khựng lại, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, quỳ rạp trên đất, ho ra một búng m.á.u ứ.

Ta cứ thế nhìn y, lo sợ vỗ vỗ vào n.g.ự.c mình.

So với chuyện lịch kiếp, thì trước tiên vẫn là phải bảo toàn mạng sống cái đã.

“Chiến thần, tuy ta cũng không muốn bị trói buộc với ngươi, nhưng sự đã rồi, ta cũng chẳng còn cách nào khác!” Ta run rẩy bò dậy, từ từ bò đến chỗ tiểu tinh quái, túm lấy nàng rồi chạy nhanh ra cửa, nhân lúc linh lực của hắn yếu nhất, ta đánh sập cửa lớn, cao chạy xa bay.

Việc cần làm ngay lúc này, chính là gỡ bỏ sợi tơ duyên c.h.ế.t tiệt kia.

Ta gọi điện thoại tiên cho sư phụ, tút tút mãi chẳng thấy ai trả lời. Gọi mấy chục cuộc, cuối cùng thì " người dùng đã không tồn tại"!

Theo cách nói của người phàm, là bị chặn số rồi!

Ta giận dỗi, sắp xếp chỗ ở cho tiểu tinh quái xong xuôi, liền nhanh chóng tìm đến Thố Thần, vị thần đồng chức với ta.

Thật ra, ta không muốn dính dáng gì đến hắn. Dù sao thì, ta lo chuyện nam nữ, còn hắn chuyên phụ trách chuyện đoạn tụ. Không ít chuyện oan trái ở nhân gian đều do hắn gây ra, nhất là việc nam nhân ngoại tình với nam nhân, thật đáng ghét hết sức!

Ta tìm thấy hắn khi hắn đang cầm phất trần ban duyên.

Thấy ta đến, hai tai thỏ đang cụp xuống của hắn “suỵt” một tiếng dựng thẳng lên, vội vàng bỏ dở công việc, chạy đến buôn chuyện với ta: “Ồ hố! Chậc chậc chậc, đây là ai vậy? Phu quân của Chiến thần đấy à ~!” Khi nói câu này, mấy chữ cuối hắn cố tình kéo dài ra.

Ta bực bội hừ một tiếng, nhưng vẫn mang hai giỏ củ cải trắng đến trước mặt hắn.

“Đến thì đến thôi, mang quà cáp làm gì?” Hắn bốc một nắm nhét vào miệng, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Thấy hắn ăn uống hăng say, ta mới ngập ngừng hỏi hắn phải làm sao.

“Lịch kiếp chứ sao? Giờ người phàm cởi mở hơn thời xưa nhiều rồi, ngươi cứ yên tâm, chẳng ai bận tâm đâu!”

“Ta nói chuyện này sao? Ta không muốn đi, có cách nào gỡ ra không?” Ta siết chặt nắm tay, cực kỳ bực bội.

Hắn lại “phì” cười một tiếng: “Ôi chao, tiểu Nguyệt Lão, sợi dây của nhà ngươi thì ta gỡ kiểu gì chứ? Hơn nữa, Chiến thần vốn thích nam phong, ngươi cũng không thiệt thòi gì đâu!”

Ta trừng mắt, không thể tin nổi nhìn hắn. Chiến thần thích nam phong! Sao ta lại không biết chuyện này?

Dù sao ta cũng từng xem mệnh cách hôn nhân của hắn. Đào hoa của hắn rất nhiều, nhưng không có một mối nào trùng khớp với hắn.

Nói trắng ra, số hắn là số độc thân, dù ở trên trời hay dưới đất, kiếp này cũng không thể ở bên nữ nhân. Đây cũng là một trong những lý do khiến Thiên Đế lo lắng.

Nhưng mà, nói hắn thích nam phong, về điều này, ta hoàn toàn không nhìn ra.

“Lời ngươi nói là ý gì?” Ta túm lấy cánh tay Thố Thần, kinh ngạc hỏi.

Hắn hít một hơi, củ cải trong miệng cũng rơi ra ngoài: “À há, ta nói nhầm rồi, nói nhầm rồi!”

“Mau nói cho ta, bằng không ta sẽ đi hỏi Thiên Đế!” Thấy vẻ mặt hắn như vậy, nhất định có điều mờ ám.

Hắn ấp úng một lúc, cuối cùng lấy ra một chiếc hộp, từ trong đó lấy ra một quyển sổ Mệnh Duyên: “Ngươi không thể tra được mệnh duyên của hắn, chính là vì mệnh duyên của hắn do ta phụ trách.”

Hả? Ta càng thêm nghi hoặc. Thẳng nam bẻ cong thì dễ, cong mà nắn thẳng thì lại khó!

Thiên Đế bị hâm à, mệnh lệnh mà cũng hạ sai?

“Đi thôi, tìm Thiên Đế! Chuyện này không phải lừa ta sao? Thật sự nghĩ rằng cứ ép cho hắn một nữ nhân thì hắn có thể lịch kiếp thành công, khôi phục tuổi thọ? Thật là nực cười!” Miệng ta cằn nhằn, nhưng lòng lại thầm vui sướng. Hay quá, lợi dụng chuyện hắn thích nam phong này để mau chóng thoát khỏi hắn. Ta còn không muốn hầu hạ pho tượng Phật lớn này đâu!

“Đừng đi! Ngươi đúng là ngốc mà! Ngươi nhìn cho rõ đi, tơ duyên của Chiến thần đã xuất hiện rồi!” Nói rồi, một tấm thẻ trên cây sổ mệnh phía sau hắn rơi xuống.

Ta cúi người xuống nhìn. Không nhìn thì thôi, nhìn một cái giật mình. Ối chao, trên đó viết tên ta!

Ta từ thẳng nam thành nam đồng, các huynh đệ có ai hiểu được không!

3.

“Hai người các ngươi là một cặp trời sinh.” Thố Thần cầm hai tấm Mệnh Phả chồng lên nhau.

Sợi tơ duyên màu đỏ kia chói mắt đến mức suýt chút nữa khiến ta c.h.ế.t sững.

“Cái, cái này là ý gì? Ta là Nguyệt Lão mà, ta mà đi rồi thì ai lo chuyện nhân duyên nam nữ dưới phàm gian? Ngươi không biết tỷ lệ sinh đẻ gần đây đang thấp lắm sao, ta không thể cong được!”

Hắn lườm ta một cái, nhìn ta như nhìn một tên ngốc: “Ôi chao, lịch kiếp thôi mà, có mất bao lâu đâu? Hơn nữa, sau khi lịch kiếp xong, ngươi vẫn làm Nguyệt Lão của ngươi, hắn vẫn làm Chiến thần của hắn, cách xa vạn dặm, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Nói thì là vậy, nhưng ta, một người chuyên lo chuyện nam nữ, lại phải lịch kiếp với một nam nhân. Chuyện này chẳng phải sẽ trở thành trò cười của Tam giới sao?

“Ta không đi!” Nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định chống cự. Ta cứ không đi đấy, hắn có thể kéo ta đi được chắc?

Nhưng nào ngờ, chân trước ta vừa định bước, sợi tơ đỏ trên cổ tay đã bắt đầu hiện ra, ra sức kéo ta về phía ngược lại!

Nó kéo ta ngã lăn ra đất, lê lết nửa nén hương mới chịu dừng lại.

CHIẾN THẦN HÁO NAM SẮC

Chương 2