Ta run rẩy lật mình đứng dậy. Chỉ thấy, xung quanh đã có rất nhiều người ở Thiên giới đứng xem, ai nấy đều vẻ mặt hóng chuyện.
Và ngay trước mặt ta chính là Chiến thần Quân Ngọc, người vừa mới đánh nhau một trận long trời lở đất với ta!
4.
“Chuyện gì thế này? Thiên Đế đã rải vô số công đức trong Thông Linh Giới, nói là tìm được giai nhân cho Chiến thần, thế mà giai nhân đó sao lại …”
“Ôi mẹ ơi! Đây chẳng phải Nguyệt Lão à? Kịch bản lịch kiếp lần trước của ta vẫn là do hắn viết đấy!”
“Hóa ra Nguyệt Lão cũng thích nam nhân, thế giới này hoàn toàn điên rồi!”
Ta cúi đầu, những lời bàn tán xung quanh không ngừng lọt vào tai. Sợi tơ đỏ trên cổ tay vẫn đang kéo ta về phía Quân Ngọc. Giờ phút này, ta chỉ ước có thể chui thẳng qua các tầng mây mà trốn.
“Ta không thích nam nhân!” Những tiếng xì xào ồn ào khiến ta bực bội, ta thẳng người, hét lớn một tiếng.
Những người xung quanh đều giật mình vì tiếng hét đột ngột của ta.
Đang nghĩ cách thoát thân, thì Quân Ngọc lại liếc nhìn ta một cái, rồi bay thẳng về phía Lịch Kiếp Trì.
Ta bị kéo xuống trần gian. Khoảnh khắc cuối cùng ta thấy là Thỏ Thần đang phi như bay tới. Tiểu tử này, không uổng công ta hái củ cải cho hắn!
Nhưng ngay sau đó, ta cảm thấy không ổn!
Chỉ thấy, hắn biến lại thành nguyên hình, là một con ngọc thỏ toàn thân trắng muốt, rồi “bịch” một cái ngồi thẳng lên mặt ta!
“Đù má! Không phanh kịp nên xuống luôn rồi! Huynh đệ đừng sợ, ta sẽ viết kịch bản cho hai người, đảm bảo ngươi hài lòng!”
5.
Hài lòng hay không, ta không biết. Ta chỉ biết, mặt ta đau đến mức trên đường đi, ta cứ tính toán xem nướng thỏ thế nào cho thơm!
Đến nhân gian, bóng dáng Quân Ngọc đã không còn thấy đâu nữa. Chỉ có sợi dây vô hình này, vẫn nhắc nhở rằng đầu kia có buộc một người.
“Thỏ c.h.ế.t tiệt! Kịch bản của ta đâu!” Ta xách Thố Thần, kẻ còn đang hôn mê.
Hắn vung chân thỏ, lăn sang một bên, trông như một món đồ chơi nhỏ.
“Ta muốn làm thiếu gia nhà giàu, có tiền có nhan sắc, tốt nhất là được tiến vào giới giải trí. Nghe nói làm idol ở nhân gian sướng lắm, rồi hắn tốt nhất là một tên nhà nghèo. Ta sẽ sỉ nhục hắn một trận, cưỡng chế yêu hắn, ngươi mau viết cho ta một cái đi!”
Ta còn đang chìm đắm trong ảo tưởng, hắn nhảy tới, một cái tai to gần như tát ngất ta: “Từ lúc ngươi xuống đây, kịch bản đã bắt đầu rồi.”
Bắt đầu rồi ư? Ta nhìn quanh, đây ngoại trừ biển thì chỉ có rừng núi, đúng là Thánh địa của trẻ em bị bỏ lại.
“Không phải chứ, ta thành đại hán bị bỏ lại à?”
Hắn lắc lắc đầu: “Không phải đâu, ngươi là người rừng.”
6.
Ta soi đi soi lại ở bờ biển, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, lông lá xum xuê như một con vượn, quan trọng nhất là… Ông nội nó! Ta còn mọc râu!
Ta, một Nguyệt Lão, phong thái ngọc thụ lâm phong, là hình mẫu nam nhân lý tưởng, là mẫu hình tiên lữ lịch kiếp mà các nữ nhân hằng mơ ước. Lần lịch kiếp đầu tiên, không phải là một công tử phong nhã, mà lại là một con vượn hoang!
Nỗi buồn lớn hơn cả cái chết, ta nằm trên bãi cát, chỉ mong kiếp này đừng quá dài.
Nhưng ngay sau đó, từ đằng xa có tiếng người truyền đến. Dựa vào bản năng của người rừng, ta bật dậy, túm lấy tai Thố Thần, nấp sau một tảng đá.
Chưa được bao lâu, ta đã thấy hai nam, hai nữ đi tới.
Sợi tơ đỏ trên cổ tay đột nhiên nhói lên. Ta nhìn lại, thấy trong số bốn người có một người chính là Quân Ngọc.
Đúng là chẳng tốn công tìm kiếm!
“Anh Quân Ngọc, anh nói xem, đoàn làm phim thật sự vứt chúng ta ở đây à? Chúng ta chẳng có gì cả thì sống thế nào?” Cô gái mặc quần jeans đi đầu ôm lấy cánh tay Quân Ngọc, sắp khóc đến nơi.
Thế nhưng cô gái mặc váy trắng đi phía sau lại lườm cô ta một cái, rồi quay sang cũng nắm lấy tay Quân Ngọc, nũng nịu nói rằng cô ấy sợ.
“Đồ học theo!” Cô gái mặc quần jeans siết chặt cô ta một cái.
Hai người lập tức buông tay Quân Ngọc ra mà lao vào đánh nhau. Họ thực sự động thủ, hai cô gái xinh đẹp, người đá một cước, kẻ đ.ấ.m một cú, khiến ta nhìn mà ngơ ngác.
Nhưng mà Quân Ngọc chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn bản đồ.
Người đàn ông đi sau cùng, thấy họ đánh nhau cũng vội vàng chạy lên. Ta tưởng hắn sẽ can ngăn. Ai ngờ, hắn đi rón rén đến trước mặt Quân Ngọc.
“Anh Ngọc, em không sợ! Em có thể đi dò đường thay anh, dù sao em cũng là một đấng nam nhi mà.”
7.
Ôi mẹ ơi! Giờ phút này ta chỉ cảm thấy mọi chuyện thật nực cười, thật hoang đường.
Trên trời hắn thích ăn cả nam lẫn nữ thì thôi đi, sao xuống nhân gian vẫn hắn như vậy? Điều này khiến Đệ nhất soái ca của Thiên giới như ta phải để mặt mũi vào đâu đây?
Không đợi được nữa, ta cần phải chủ động ra tay. Dù sao ta cũng chỉ có một nhiệm vụ. Ngủ với hắn! Bổ sung dương khí cho hắn là được.
Dù sao thì, tình ái là thứ bổ sung tinh khí thần nhanh nhất cho con người.
Nhưng vừa bước chân ra, ta lại chùn bước. Ta… hình như cũng là một người mới!