CHIẾN THẦN HÁO NAM SẮC

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trong ký ức của ta, ta đều lấy một ít Âm Dương khí làm lợi lộc từ những lần lịch kiếp của người khác, vì vậy ta hoàn toàn không cần hạ phàm lịch kiếp!

Ta chưa từng làm chuyện đó. Lại còn với một nam nhân nữa chứ!

“Thỏ c.h.ế.t tiệt, nhất định phải là ta sao? Ngươi nhìn hắn kìa, có bao người muốn hắn như thế. Cho họ làm với hắn không được sao? Ba người cùng lên, đại bổ đấy!”

Thố Thần lắc lắc đôi tai gần như sắp rụng của hắn, lườm nguýt ta: “Chỉ có tơ duyên mới truyền được tinh khí, ngươi làm Nguyệt Lão bao lâu rồi mà không biết gì hết!”

Nhưng ta lại nhìn cơ thể vạm vỡ của mình, làm sao có người nào thèm ngó đến ta chứ?

Hơn nữa tình yêu ở nhân gian bây giờ đều dựa trên vật chất, ta một “ người rừng” thì có gì để dụ dỗ y đây?

Ta đang gãi đầu gãi tai, thì Thố Thần lại đưa vuốt chỉ vào ống quần của ta.

“Gì vậy?” Ta không hiểu.

Nhưng ngay sau đó, hắn nhảy lên, túm một cái kéo tuột quần ta xuống. Nhìn thấy cảnh tượng đó, ta thực sự kinh ngạc.

Thật sự là… Kinh Thiên động Địa!

8.

Nhìn thế này, ta chắc chắn là “công” rồi.

“Gần đây ta đã đọc rất nhiều truyện về các anh chàng thô ráp, hình tượng ta nặn cho ngươi chính là “Chiến kê” trong số những gã thô lỗ, việc hạ gục hắn chắc chắn dễ như trở bàn tay!”

Ta vội vàng kéo quần lên, gật gật đầu.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã tìm thấy cái hang của ta.

Ta còn chưa kịp vào xem, bọn họ đã coi đó là nhà của mình. Cô gái mặc quần jeans để lấy lòng Quân Ngọc, đã nhóm lửa ở bên trong, nói sẽ đi săn cho hắn ăn.

Nhắc đến đi săn, trong lòng ta đã có kế sách rồi. Ta lại túm lấy tai Thố Thần, hít một hơi, mặt mày u ám bước vào hang.

9.

“Các ngươi là ai, lại cả gan xông vào địa bàn của ta!” Ta gồng cơ ngực, mỗi bước một dấu chân đi vào hang đá.

Tất cả bọn họ đều dừng tay, quay đầu nhìn ta, rồi lần lượt dồn lại gần Quân Ngọc. Ta ném Thố Thần xuống đất. Hắn sờ sờ mông, định đứng dậy mắng ta, nhưng thấy ta nháy mắt, hắn lại giả vờ bất tỉnh.

“Đã đến rồi thì đừng hòng rời đi.” Ta sải bước đến chiếc ghế đá mà Quân Ngọc đang ngồi, dễ dàng bế bổng hắn lên.

Quả nhiên không hổ danh là nhân vật trong kịch bản Thố Thần viết. Chiều cao của hắn còn thấp hơn lúc ở Tiên giới vài phần, làn da lại càng giống như hoa mai trong tuyết, trắng trẻo hồng hào. Cánh tay rắn chắc của ta vòng ngang eo hắn, hắn hoảng sợ gỡ ngón tay ta ra, mặt đỏ bừng bắt ta buông tay.

Nhưng ta mặc kệ hắn nói gì, chỉ muốn trả thù cái tội hắn đã khiến ta mất mặt ở Tiên giới: “Thế này nhé, hắn ở lại, ta có thể tha cho các ngươi đi.”

Ba người kia ngẩn ra, ôm lấy nhau, nhìn ta rồi nhìn nhau. Ta cũng mặc kệ bọn họ, cứ thế ôm Quân Ngọc trong lòng mà trêu chọc.

“Các người đi đi! Đừng… đừng lo cho tôi!” Ta bịt miệng Quân Ngọc lại, hắn cắn rách kẽ tay ta rồi hét lên với bọn họ.

Nhưng cả ba người vẫn đứng đó không nhúc nhích, thậm chí còn xì xào bàn tán về ta.

“Chắc là do đoàn làm phim sắp xếp rồi, thân hình này đúng là tuyệt phẩm!”

“ Tôi thấy anh ta cũng rất có sức sống, hơn cái thớt giặt đồ là Quân Ngọc nhiều!”

“Tránh ra, anh người rừng ơi anh nhìn em nè, em cũng không tệ đâu!”

Ta hơi ngây người, rõ ràng quyền chủ động là của ta mà không biết từ khi nào đã rơi vào tay bọn họ. Ai nấy đều nhìn ta như nhìn một món ngon, chỉ muốn nhào đến.

Ta lập tức kẹp Quân Ngọc vào nách, nhanh chóng chạy ra khỏi hang đá, lúc đi còn không quên túm lấy Thố Thần. Sau khi thoát khỏi bọn họ, ta tát Quân Ngọc bất tỉnh, rồi ra sức lay lay Thố Thần. Vừa thấy hắn l.i.ế.m môi, ta đã biết có chuyện không hay.

“Nói, chuyện này là sao? Bọn họ không giống người bình thường!”

Hắn chột dạ không dám nhìn ta. Dưới sự tra hỏi của ta, hắn chỉ đành cứng đầu nói ra.

“Gần đây đọc cũng không ít truyện, nên có chút xíu cảm hứng thôi.”

10.

Đồ chó!

Ta cứ tưởng kịch bản mà ta viết cho các vị tiên gia đã đủ màu mè rồi, không ngờ hắn còn ác hơn.

Theo lời hắn, bốn người bọn họ tham gia một chương trình sinh tồn dã ngoại do đoàn làm phim sắp xếp, cả hòn đảo đều có camera giấu kín phát trực tiếp. Ta chẳng qua chỉ là một mắt xích trong cuộc chơi của họ mà thôi.

Nghe xong, ta chỉ thấy đầu óc quay cuồng. Sao phải làm phức tạp như vậy? Không thể đơn giản hoàn thành nhiệm vụ rồi kết thúc nhanh gọn sao!

Giờ phút này, Thố Thần đã nhảy đến bên cạnh Quân Ngọc, lượn lờ xung quanh hắn một lúc lâu, rồi đột nhiên nói với ta có gì đó không ổn.

Ta tuyệt vọng đi đến bên cạnh, lật Quân Ngọc lại xem.

Thật sự không ổn! Lúc này, toàn bộ gương mặt hắn đều đỏ bừng, cứ như là không thở được. Ta lập tức đỡ đầu hắn lên, hoảng loạn hỏi Thố Thần chuyện này là sao!

Thố Thần cũng hoảng, đưa vuốt sờ mạch hắn, gương mặt thỏ con lập tức sụp xuống: “Sao thế này, sao lại có bệnh tim! Ta đâu có viết cái thiết lập này cho hắn!”

“Thế phải làm sao?” Phải biết rằng, nếu hắn ngất xỉu ngay bây giờ, không những không thể chữa được bệnh của hắn, mà sau này còn có thể làm tổn hại đến hồn phách.

Ta không dám nghĩ, nếu hắn có mệnh hệ gì, Thiên Đế, người luôn coi hắn như con ngươi của mình, sẽ đối xử với ta như thế nào. Chắc chắn là xé xác ta ra chứ sao!

CHIẾN THẦN HÁO NAM SẮC

Chương 4