CHIẾN THẦN HÁO NAM SẮC

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thố Thần lập tức đá tỉnh ta, đang mải suy diễn, vội vàng hét lên: “Hô hấp nhân tạo! Mau lên!”

Ta…

Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý để hôn môi mà!

11.

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của ta, hắn cũng đã mở mắt.

Ta vừa hé môi cười với hắn, hắn đã lật người nôn thốc nôn tháo. Tuy không nôn ra gì, nhưng cũng khiến trái tim vốn đang có chút xao xuyến của ta, lạnh buốt đến mức đóng băng.

“Anh đã cứu tôi à?” Có lẽ hắn thấy ta ngồi vẽ vòng tròn quá đáng thương, nên mới mở lời hỏi ta.

Ta gật đầu, im lặng lấy bánh quy trong ba lô của hắn ra ăn. Ai ngờ ta vừa ăn xong, hắn đã nói muốn đi.

“Bánh quy coi như là quà cảm ơn anh, tôi đi tìm đồng đội đây.”

Lúc này, ta chỉ cảm thấy mình đúng là rỗi hơi.

“Ngươi có biết bọn họ đều rất điên cuồng không?” Ta cuối cùng cũng nói ra tiếng lòng.

Hắn mím môi, rồi tỏ ra rất thản nhiên: “Biết chứ, nhưng như vậy có tiền, có tiền thì tôi mới sống được.”

Được rồi, ta không thể phản bác. Ta nhìn bộ quần áo làm bằng lá cây của mình, rồi nhìn đống núi non vô dụng. Ta hình như thật sự không có gì cả.

Tình yêu không có vật chất giống như một đĩa cát, gió thổi là tan. Ta ủ rũ ngồi xuống, Thố Thần ra ngoài hóng gió lúc này cũng đã trở về.

“Kịch bản rách nát do ngươi viết thật là khó chịu.”

Hắn không biết từ đâu lấy ra một điếu thuốc, ngồi bên cạnh ta, trông ra dáng con người lắm: “Ngươi không hiểu đâu, tình yêu đồng giới để tìm được chân ái khó lắm, cho nên kịch bản của ta đều đầy gian truân.”

Ta dang tay: “Huynh đệ, ta nghèo rớt mồng tơi, chỉ có một hòn đảo hoang, dựa vào sắc đẹp thì có ích gì chứ?”

Tai thỏ của hắn lập tức dựng thẳng lên: “Ai nói ngươi không có tiền chứ! Rừng xanh nước biếc chính là núi vàng núi bạc!”

12.

Thố Thần làm việc hiệu quả thật, lập tức tìm ra và tháo dỡ gần hết camera giấu kín. Và cơ bắp cuồn cuộn của ta cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Đào mỏ!

Ta ở bên này đào mỏ, còn bọn họ ở bên kia mạo hiểm.

Quân Ngọc dẫn theo ba kẻ yếu đuối trong cuộc sinh tồn hoang dã này. Ba người họ cứ như là đang so tài, xem ai có thể “hạ gục” được Quân Ngọc.

Nhưng cứ thấy ta đi lại trên núi, họ lại nhao nhao muốn nhào vào người ta. Cứ mỗi lần như vậy, ta nhất định phải đánh Thố Thần một trận.

Viết cái kịch bản rách nát gì không biết. Giống như một nồi lẩu thập cẩm!

Đào mấy ngày, chỉ ăn lá cây và trái cây, ta thực sự không chịu nổi nữa, bèn chuẩn bị xuống biển bắt cá.

Phải nói là, Thố Thần đã tăng tối đa tất cả các kỹ năng cho người rừng, ta chỉ cần cầm một cây gậy nhỏ cũng dễ dàng xiên được hơn chục con cá lớn.

Đang nướng thì Quân Ngọc tìm đến, phía sau tự nhiên là ba NPC kia.

“Có thể cho chúng tôi một con được không?” Hắn nhìn ta ăn nửa con rồi mới mở lời.

Nhìn hắn lại gầy đi ba phần, mặt cũng bơ phờ như một con mèo nhỏ. Chẳng trách, vừa phải tự tìm thức ăn, vừa phải đề phòng ba người kia có ý đồ bất chính, hắn đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Lòng ta mềm đi, vẫn ném mấy con cá nướng cho hắn: “Ngươi mang theo ba cái của nợ này, với cái thân hình nhỏ bé đó, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t ở đây.”

Cô gái váy trắng phía sau không vui: “Chúng tôi đến đây là để du ngoạn, quay chương trình, chị tôi là Nhà đầu tư lần này, không lẽ chị ấy lại để tôi c.h.ế.t đói?”

Ta lườm cô ta một cái, phản bác: “Vậy sao bây giờ ngươi thảm hại như vậy, mà tỷ của ngươi vẫn chưa đến cứu?”

Cô ta bị ta nói cứng họng.

Ta cũng đã sớm nhận ra rồi, camera bị phá hủy lâu như vậy mà không có ai đến cứu bọn họ. Khả năng lớn là họ không phải đang quay chương trình. Dù sao hòn đảo này cũng cách đất liền rất xa, cứ như là họ bị bỏ rơi hoàn toàn ở đây vậy. Nhưng chuyện này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của ta, ta mặc kệ.

Không có người đến thì càng tốt, ta càng dễ tạo cơ hội ở riêng với Quân Ngọc.

Quân Ngọc đang ăn, ta từ từ đến gần hắn.

“Ngươi thích người có tiền à?”

Hắn suýt nữa phun ra: “Không phải, ta chỉ muốn có tiền thôi.”

Hắn là người, lại thích tiền.

Ta có mỏ, cũng là người.

Tính ra, hắn sắp thích ta rồi.

13.

Ta chấp nhận cả bốn người bọn họ, ba NPC nhìn ta như hổ đói, chỉ có Quân Ngọc ngày nào cũng giơ điện thoại lên tìm tín hiệu, muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Nhưng điện thoại cũng hết pin. Bọn họ rất tuyệt vọng, còn ta thì rất vui.

Mỗi ngày ta đều dẫn Quân Ngọc đi săn, bắt cá một mình, thỉnh thoảng tạo ra vài bất ngờ nhỏ để hù dọa hắn một chút. Đến cả Thố Thần nhìn thấy cũng phải giơ ngón cái lên từ phía sau.

Đôi khi ta nghĩ, nếu hắn là đối tượng cần công lược của ta. Với tiến độ này của ta, chẳng phải sẽ sớm đạt 100% rồi sao?

Nhưng khi thấy hắn vô thức nhoẻn miệng cười với ta, ta thực sự cảm nhận được hắn không còn là vị Chiến thần cao cao tại thượng kia nữa. Mà là một con người bằng xương bằng thịt.

Ta tưởng cuộc sống cứ thế trôi đi. Nhưng hắn lại một lần nữa tái phát bệnh. Lần này bệnh đến dữ dội, ta phải tốn rất nhiều sức lực, mới có thể kéo hắn từ Quỷ Môn Quan trở về.

CHIẾN THẦN HÁO NAM SẮC

Chương 5