14.
Ta làm thuyền suốt đêm.
Nếu không rời khỏi cái nơi quỷ quái này, có lẽ lần sau hắn phát bệnh, cũng là ngày hắn đi đời.
Đến lúc đó, hắn nhất định tổn thương nguyên khí. Ta chắc chắn sẽ bị Thiên Đế đánh cho tơi bời!
Năm con người sống sờ sờ, cộng thêm một con thỏ và đống quặng khoáng ta đã đào. Khiến chiếc bè gỗ vốn đã chẳng mấy vững chãi lại càng chênh vênh trong mưa gió.
Nhưng không sao, ta có thừa sức lực.
Sợ Quân Ngọc lại tái phát bệnh, ta bảo người đàn ông kia cùng ta chèo thuyền. Hắn ta lề mề, nhưng dưới sự uy h.i.ế.p bằng vũ lực của ta, hắn ta cũng phải khuất phục.
Thường ngày đều ngự kiếm phi hành, chẳng cảm thấy mặt biển bao la. Giờ nhìn lại, thật là mênh m.ô.n.g vô tận, ta đã lạc mất phương hướng.
Ta cứ chèo thuyền theo một hướng, chỉ thấy chẳng mấy chốc trời đã tối sầm.
Ngay sau đó, dưới đáy biển dậy sóng ngầm, trên trời cũng nổi sấm sét.
Lòng ta lạnh toát. Cái kịch bản quái quỷ gì thế này!
Thố Thần bên cạnh nhận ra sát khí của ta, lập tức nhảy đến bên cạnh ta, nói nhỏ: “Cái đó, ta chỉ viết tuyến chính thôi, mưa gió sấm sét này là của Lôi Công Điện Mẫu, không liên quan đến ta đâu.”
Nói xong, ta không đáp, hắn lại nói thêm: “Yên tâm, c.h.ế.t không được đâu, đây là kịch bản HE (kết thúc có hậu) mà.”
Quả thật không c.h.ế.t được, khi chiếc thuyền sắp bị sóng đánh lật lần thứ N, một chiếc du thuyền sang trọng từ phía đối diện đến.
Chị của cô gái váy trắng đến tìm cô ta. Cả đoàn người chúng ta như thấy cứu tinh, nhanh chóng lên du thuyền. Chị cô ta chu đáo sai đầu bếp chuẩn bị bữa tối.
Cuối cùng, ta cũng được ăn món ăn chế biến sẵn đầu tiên ở nhân gian. Chẳng thơm ngon bằng cá nướng của ta.
“Em đã nói rồi mà, anh Quân Ngọc, anh người rừng, chị em nhất định sẽ quay lại cứu em!” Cô gái váy trắng nhảy nhót múc canh cho chúng ta. Ta vừa định mở lời, cô ta đột nhiên đứng yên.
Chỉ thấy, đồng tử cô ta dần tan ra, khóe miệng rỉ máu, rồi đột nhiên không còn hơi thở.
Chị của cô ta đang cầm một con d.a.o găm, ra sức đ.â.m vào tim cô ta!
Ta sững sờ ba giây, lập tức bảo vệ Quân Ngọc sau lưng.
Chị của cô gái kia rút d.a.o ra, nhẹ nhàng đẩy cô ta xuống biển.
“ Tôi thật không ngờ các người còn sống, nhưng không sao, đứa em gái ngốc nghếch này của tôi, cuối cùng cũng dọa c.h.ế.t ông già rồi. Giờ gia sản đều là của tôi, các người cũng trở nên vô dụng rồi.”
15.
Hai người kia đã sợ đến ngất xỉu, Quân Ngọc lúc này cũng khó thở, ta sợ hắn sẽ phát bệnh ngay lập tức. Ta nắm lấy tay hắn, siết chặt hắn bên cạnh ta.
Có lẽ vì cảm thấy an toàn, hơi thở của hắn cũng dần bình ổn lại.
“Thỏ c.h.ế.t tiệt, chuyện gì thế này!” Ta nghiến răng hỏi tên Thỏ con đang đứng trên vai ta. Ai ngờ, hắn còn chưa kịp nói, đã bị một người đứng phía sau dùng đao dài c.h.é.m đứt đầu thỏ.
“Mẹ nó!” Máu b.ắ.n tung tóe lên mặt ta, ta hoàn toàn sững sờ.
Hắn ngã xuống đất giãy giụa vài cái rồi không còn hơi thở. Ta cứ tưởng đó là trò ảo thuật của hắn, hoàn hồn lại dùng chân đá hắn mấy cái, nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Lúc này, ta toát mồ hôi lạnh, buông tay Quân Ngọc ra, ngồi xuống vuốt ve t.h.i t.h.ể Thố Thần.
Sao hắn có thể c.h.ế.t được chứ? Hắn là tiên, sao có thể bị người phàm g.i.ế.c chết!
Lại còn trong chính kịch bản của hắn!
“Giết hết đi, dù sao gia tộc cũng nằm trong tay tôi, vài mạng người thôi, giải quyết được hết. Còn tên tiểu bạch kiểm kia, để lại.” Chị của cô gái váy trắng ném con d.a.o xuống đất, những tên sát thủ vây quanh nghe lệnh, tất cả đều giơ s.ú.n.g chĩa vào chúng ta.
Ta nhìn Quân Ngọc lần cuối. Mặt hắn trắng bệch, khóe miệng vương máu, vẻ mặt lo lắng nhìn ta.
16.
Xong rồi. Lịch kiếp không thành. Ta còn liên lụy đến Thố Thần!
Hắn c.h.ế.t rồi, ta phải ăn nói sao với lòng của đàn ông trong thiên hạ đây?
Quan trọng nhất là, Quân Ngọc. Không “ngủ” được hắn, hắn sẽ không thể bổ sung Âm Dương khí. Mà không bổ sung được, rất có thể hắn sẽ mất hồn phách, trở thành người thực vật.
Đến lúc đó, Thiên Đế chắc chắn sẽ g.i.ế.c ta!
Sau khi thân xác lịch kiếp của ta c.h.ế.t đi, ta chìm vào bóng tối vô tận. Nghĩ đến những chuyện này, đầu ta đau như búa bổ, chỉ cảm thấy cuộc đời không còn hy vọng.
Bỗng nhiên, phía trước như có ánh sáng trắng lóe lên, ta nhắm chặt mắt, chỉ nghĩ đó là lối ra của Lịch Kiếp Đài. Nhưng ngay sau đó, ta bị ánh sáng bao phủ, lại tiến vào một Thế giới riêng biệt!
Ta hạ cánh dưới một gốc cây cọ to lớn. Xung quanh có tiếng sóng biển vỗ vào, nhìn quanh, nơi này có chút giống với hòn đảo mà ta đã lịch kiếp.
Thử đi vài bước về phía trước, gọi vài tiếng, nhưng không ai đáp lời. Đang nghĩ rằng đây là quả báo vì ta lịch kiếp thất bại, hại c.h.ế.t Thố Thần thì... Một nam hài chạy qua trước mặt.
Nam hài mặc bộ đồ xanh lam, da trắng nõn, trong lòng ôm một bó hoa tươi. Trông chừng sáu, bảy tuổi, nhưng lại có vẻ ngoài cực kỳ ưa nhìn, ta thậm chí còn có một cảm giác thân thiết kỳ lạ với cậu bé. Luôn cảm thấy giữa hai lông mày của nam hài có chút gì đó giống ta.
Ta cũng không nghĩ nhiều mà đi theo, dù sao nơi đây trống trải như vậy, ai mà biết đường ra?