Chồng tôi và cô bồ nhỏ gặp tai nạn xe khi đang “chơi đùa” trong xe.
Cả hai đều bất tỉnh, nhưng bên dưới thì… vì sung huyết quá mức mà mắc kẹt vào nhau.
Bác sĩ đến hỏi ý kiến tôi — giữ mạng hay giữ “hạnh phúc”.
Tôi dứt khoát ký vào giấy đồng ý cắt bỏ.
Thứ không kiểm soát được, giữ lại cũng chẳng để làm gì. Cắt luôn cho rồi.
1
Phát hiện Lâm Khải ngoại tình hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Anh ta nói phải đi công tác hai ngày ở thành phố bên cạnh. Lúc thu dọn hành lý còn than với tôi là dạo này bị nóng trong, lưng nổi mấy cái mụn.
Hai ngày sau quay về, tôi phát hiện mấy cái mụn trên lưng anh ta đã bị ai đó nặn rồi.
Tôi làm nghề spa, nhìn một cái là biết mụn này là tự hết hay bị người khác nặn.
Trong lòng tôi bắt đầu có dự cảm xấu.
Tôi thử buột miệng dò xét:
“Ăn uống bên chỗ công tác có vẻ thanh đạm ha? Mụn lưng của anh lặn hết rồi.”
Anh ta sững người hai giây, nét mặt hơi mất tự nhiên.
“À… đúng rồi, bên đối tác lần này là người vùng biển, ăn uống nhẹ nhàng.”
Rồi anh ta lại nói: “Mà sao em để ý mụn lưng anh làm gì?”
Giọng bắt đầu có chút bực bội: “Em rảnh quá không có việc làm thì giặt đống đồ dơ trong vali giúp anh đi.”
Nói xong ôm đồ ngủ vào phòng tắm.
Tôi cảm thấy không ổn.
Nhân lúc anh ta tắm, tôi lén kiểm tra điện thoại.
Anh ta rất cẩn thận, toàn bộ tin nhắn đều sạch sẽ không một dấu vết.
Tôi lật hết một vòng cũng không tìm được gì.
Chẳng lẽ là tôi nghĩ nhiều quá?
Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Nhỡ đâu đối tác lần này thực sự có sở thích kỳ lạ, thích nặn mụn giúp người ta thì sao?
Tôi bật cười vì cái suy nghĩ tự dối mình này.
Nghĩ một lúc, tôi gõ tên mình vào ô tìm kiếm: Đỗ Nguyệt Cảnh.
Rất nhanh sau đó, tôi thấy một tin nhắn:
“Đỗ Nguyệt Cảnh tối nay không có ở nhà, hai đứa mình đi chơi nha.”
Người gửi là: “Anh Vương vật liệu xây dựng AAA”.
Lâm Khải làm ngành ô tô, sao lại dính tới vật liệu xây dựng?
Tiếc là phần lớn tin nhắn đã bị xóa, ngoài cái này thì không tìm thấy gì thêm.
Không sao, tôi vẫn còn chiêu khác.
Tôi mở mục chỉnh sửa Wi-Fi trên điện thoại anh ta — trong đó lưu toàn bộ mạng Wi-Fi từng kết nối.
Ngoài nhà và công ty, còn có rạp chiếu phim tư nhân và khách sạn tình nhân.
Lòng tôi lạnh ngắt.
Tôi vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục kiểm tra ứng dụng đặt đồ ăn và mua sắm.
Lịch sử đơn hàng bị xóa rất nhiều, càng chứng minh trong lòng anh ta có tật giật mình.
Tôi mở danh sách địa chỉ nhận hàng — mấy chục cái địa chỉ, ngoài rạp chiếu phim và khách sạn tình nhân còn có phòng tập yoga và suối nước nóng.
Tôi tối sầm mặt mày.
Lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Lâm Khải có người khác bên ngoài.
2
Đến nước này rồi mà tôi vẫn chưa cam lòng.
Dù gì thì cũng từng thật lòng yêu nhau, kết hôn năm năm rồi anh ấy vẫn luôn chiều chuộng tôi.
Tôi lại lục vali tìm thêm bằng chứng.
Ba bộ đồ trong vali đều đã mặc qua.
Lâm Khải trước đây là một anh chàng lôi thôi, một bộ quần áo mặc cả tuần cũng chẳng sao.
Kể cả đi công tác, nếu không quá ba ngày thì cũng chỉ mang theo đúng một bộ vest.
Giờ thì hai ngày thay ba bộ, khác nào công công xòe đuôi?
Trong ngăn nhỏ bên trong vali, tôi lục ra được một lọ thuốc nhỏ.
Bên trong là mấy viên thuốc màu xanh.
Bao bì toàn tiếng Anh. Tôi dùng điện thoại tra thử, phát hiện đó là thuốc tăng cường sinh lý nam.
Sau tuổi ba mươi, đời sống vợ chồng của tôi và Lâm Khải tụt dốc không phanh.
Tính ra, lần gần gũi cuối cùng đã là hai tháng trước.
Mỗi lần tôi chủ động, anh ta đều kiếm cớ mệt mỏi hoặc buồn ngủ để từ chối.
Tôi từng tự trách mình, nghĩ chắc do mình đã mất sức hút.
Thì ra là bên ngoài đã ăn no rồi.
Trong đầu tôi bùng lên hàng ngàn suy nghĩ.
Tôi siết chặt lọ thuốc, muốn chất vấn Lâm Khải, muốn nổi giận, muốn hét vào mặt anh ta.
Muốn bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi, đưa ra lời hứa.
Nhưng cuối cùng, tôi ép mình bình tĩnh lại.
Xả giận không giải quyết được vấn đề.
Chắc chắn tôi sẽ ly hôn.
Tôi không thể sống tiếp với một kẻ phản bội.
Nhưng làm sao để ly hôn mà có lợi nhất — đó mới là vấn đề.
Năm ngoái, Lâm Khải vừa được thăng chức làm quản lý, lương năm bảy con số.
Mỗi tháng anh ta cho tôi 50.000 tệ tiêu vặt, trả cả tiền nhà, tiền xe. Spa của tôi cũng là anh ta bỏ tiền mở.
Nếu bây giờ làm lớn chuyện, ly hôn ngay thì tôi cùng lắm chỉ được chia một nửa tài sản.
Như vậy quá thiệt rồi.
Để giữ đầu óc tỉnh táo, tôi phải làm gì đó để trút giận.
Tôi lục tủ đầu giường, lấy ra lọ thuốc giảm cân của mình.
Cũng là viên màu xanh.
Tháng trước, sau lần bị Lâm Khải từ chối nữa, tôi ép anh ta nói lý do.
Anh ta nhìn đống mỡ bụng của tôi bằng ánh mắt chán ghét: “Em nhìn cái bụng mỡ của mình đi, xấu c.h.ế.t được, đàn ông nào nhìn mà còn nổi hứng?”
Rõ ràng trước kia lúc còn mặn nồng, anh ta từng nói yêu nhất thân hình đầy đặn của tôi.
Tôi buồn lắm, liền nhờ bạn mua thuốc giảm cân về uống.
Thuốc này rất độc — uống vào là tiêu chảy đến mức tưởng phải sống trong nhà vệ sinh.
Lần đầu tôi uống, vừa khóc vừa vỗ m.ô.n.g xin thuốc tha cho.
Tôi đổ hơn nửa lọ thuốc của Lâm Khải ra ngoài, trộn thuốc giảm cân vào.