CHỒNG NGOẠI TÌNH TRÊN XE BỐN BÁNH, TÔI KHIẾN ANH KHÔNG THỂ NGẨNG ĐẦU

3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Anh ta làm bộ tội nghiệp:

“Chỉ vì một đoạn clip mơ hồ mà em nghi ngờ anh? Thật sự anh rất thất vọng đó.”

Vài câu nói đã đảo trắng thay đen, như thể người sai là tôi.

Tôi nuốt cười, dùng hai ngón tay phóng to hình ảnh trong video.

“Thật sự không phải anh à?”

“Vậy anh giải thích giùm em — tại sao quần áo trong clip lại giống hệt bộ anh mặc hôm đi làm?”

“Cà vạt đó còn là em đeo cho anh đấy.”

“Anh tưởng lừa em là chuyện vui lắm hả?!”

Lâm Khải nghẹn họng.

Anh ta nghiến răng, quỳ rầm một tiếng xuống đất.

“Vợ... vợ ơi, anh xin lỗi, anh không nên lừa dối em.”

“Anh chưa bao giờ cố tình phản bội em. Là con nhỏ đó dụ dỗ anh!”

Rõ ràng là anh ta không quản nổi cái thân dưới, giờ lại đổ hết tội cho người khác.

Tôi vung tay, tát bốp một cái vào mặt anh ta.

Khóc không thành tiếng:

“Anh đúng là đồ cặn bã!”

Lâm Khải bị đánh ngơ ngác, ôm mặt nhìn tôi trừng trừng, muốn nổi giận, nhưng thấy tôi đau khổ lại cố nuốt vào.

Anh ta ôm lấy chân tôi, mềm mỏng xin lỗi liên tục, thề sống thề c.h.ế.t sẽ không bao giờ tái phạm, xin tôi cho thêm một cơ hội.

Sau một hồi vỗ về, thấy tôi có vẻ nguôi ngoai, anh ta lí nhí:

“Vợ ơi... em có thể giúp anh thêm lần nữa không...”

6

Vì tài khoản chính thức của công ty bị dân mạng tấn công, cấp trên gọi Lâm Khải lên hỏi chuyện. Anh ta c.h.ế.t cũng không nhận.

Lãnh đạo chỉ lạnh lùng nói:

“Tự giải quyết đi, đừng để ảnh hưởng đến danh tiếng công ty.”

Suy nghĩ mãi, Lâm Khải quyết định để tôi ra mặt minh oan cho anh ta.

Chỉ cần tôi — vợ hợp pháp — đứng ra nói rằng, tối hôm xảy ra vụ việc, Lâm Khải luôn ở nhà với tôi, vậy là có thể gỡ bỏ nghi ngờ anh ta là “chiến binh phun trào” trong video.

Tôi trừng mắt:

“Lâm Khải, rõ ràng tôi mới là người bị hại!”

Tôi đá cho anh ta một cái:

“Dựa vào đâu mà tôi phải nhịn nhục, đứng ra dọn đống bầy hầy cho anh?”

Lâm Khải đỏ mặt, tay run run cầu xin tôi:

“Vợ ơi, giúp anh lần này đi …”

“Công ty đã ra tối hậu thư. Nếu không xử lý xong, họ sẽ sa thải anh.”

“Chỉ cần em giúp anh lần này, anh … Em không phải vẫn muốn mở chi nhánh spa sao? Anh vừa được chia tiền đầu tư, đúng 1 triệu tệ, anh chuyển hết cho em.”

“Còn nữa, căn nhà ở Linh Hồ Loan anh mua trước khi cưới, anh cũng giao cho em luôn, coi như bù đắp.”

“Vợ à, em biết mà, anh vất vả lắm mới lên được vị trí này. Xin em cho anh một cơ hội làm lại.”

Anh ta nói với vẻ thành khẩn, nước mắt nước mũi tèm lem như muốn moi t.i.m móc phổi ra dâng tôi.

Tôi làm bộ cảm động, sau khi anh ta năn nỉ mãi thì gật đầu đồng ý.

Lâm Khải vui đến mức lập tức chuyển 1 triệu cho tôi, còn đặt liền hai chiếc túi phiên bản giới hạn mà tôi thèm muốn đã lâu.

Tôi cũng làm theo thỏa thuận: lấy danh nghĩa vợ của Lâm Khải, đăng một bài thanh minh lên mạng.

Tôi còn khéo léo đính kèm hình chụp quà tặng và ảnh vợ chồng “ngọt ngào” của hai đứa.

Thuê thêm vài đội đẩy truyền thông, không lâu sau, Lâm Khải thành công thoát khỏi scandal “phun trào”.

Anh ta giữ được danh tiếng và công việc, tôi thì có tiền và nhà — nói chung là đôi bên đều hài lòng.

Người duy nhất không hài lòng, là cái người tên “Anh Vương vật liệu xây dựng AAA”.

Ngày hôm đó, lễ tân của tiệm báo có người tìm tôi.

Từ lúc phát hiện Lâm Khải ngoại tình đến giờ, lần đầu tiên tôi tận mắt thấy mặt tiểu tam.

Hóa ra "Anh Vương" không phải họ Vương, mà tên là Giang Tầm Yến.

7

Sau khi thấy bài thanh minh và mấy món quà tôi khoe, Giang Tầm Yến tức lộn ruột.

Cùng yêu một người đàn ông, tại sao cô ta phải ăn cứt, còn tôi thì cầm tiền?

Cô ta tới tận spa của tôi, đưa ra cả đống ảnh thân mật với Lâm Khải để khiêu khích:

“Cô Đỗ, vì che giấu bê bối của chồng mà phải nín nhịn thế này, chắc tủi thân lắm nhỉ?”

Tôi giơ tay khoe móng:

“Thấy bộ móng mới của tôi chưa?”

Cô ta ngơ ngác.

Tôi cười nhẹ:

“Đính đá thật đấy, tiền Lâm Khải cho tôi đấy. Vừa to vừa lấp lánh. Nhìn nó là hết thấy tủi thân liền.”

Giang Tầm Yến tức điên, la lên:

“Đỗ Nguyệt Cảnh, cô đừng đắc ý!”

“ Tôi nhất định sẽ cướp Lâm Khải khỏi tay cô. Vị trí bà Lâm sớm muộn cũng là của tôi!”

Tôi thấy cô ta trình độ quá thấp, chán đến mức không buồn phản ứng.

Lâm Khải là cái loại đàn ông phải nhờ thuốc mới xong việc, có gì đáng giành?

Muốn giành thì cứ lấy, đồ không biết kiềm chế hạ thể, cho cô ta cũng chẳng tiếc.

Tôi nhìn cô ta chằm chằm, mặt không biểu cảm:

“Vậy cô cứ thử giành xem. Xem cô có bản lĩnh đó không.”

Trước khi rời đi, Giang Tầm Yến vẫn còn ngoái đầu lại trừng mắt căm hận.

Tối đó, Lâm Khải tới đón tôi. Trên đường về, điện thoại anh ta reo liên tục.

Anh ta cứ cúp máy, bên kia lại gọi lại không biết mệt.

Cuối cùng Lâm Khải phải tắt nguồn.

Anh ta quay sang nịnh nọt:

“Vợ à, anh nói được làm được. Anh sẽ cắt đứt với mấy đứa không ra gì kia.”

Tôi nhắm mắt không đáp.

Đàn ông nói mấy câu này chẳng khác gì... xì hơi.

Chó không chừa được thói ăn cứt.

Liên lạc mãi không được, Giang Tầm Yến quay sang kết bạn WeChat với tôi.

CHỒNG NGOẠI TÌNH TRÊN XE BỐN BÁNH, TÔI KHIẾN ANH KHÔNG THỂ NGẨNG ĐẦU

3