Phản diện bệnh kiều sau khi mất trí nhớ lại lần nữa vừa gặp đã yêu tôi.
Anh quên mất rằng chúng tôi đã kết hôn, “cưỡng ép chiếm đoạt”, nhốt tôi trong biệt thự trên núi tuyết, ngày đêm cưng chiều.
Người đàn ông với đôi mắt sâu như hồ nước tối tăm nhìn tôi, giọng nói đè nén sự điên cuồng:
“Anh không làm kẻ thứ ba. Là em ly hôn với chồng cũ, hay để anh khiến hắn biến mất mãi mãi?”
Tôi chớp chớp mắt, ghé lại gần, hôn anh một cái.
Anh im lặng vài giây, rồi thoả hiệp:
“Được thôi, không ly hôn thì không ly hôn. Người không được yêu mới là kẻ thứ ba.”
Sau đó, anh phát hiện tôi mang thai.
Tính lại thời gian, đứa bé hẳn là của “chồng cũ”.
Sắc mặt phản diện tái mét.
01.
“GA” là tạp chí thời trang hàng đầu quốc tế.
Nhà sản xuất đi giày cao gót mười phân, tay cầm một ly Starbucks, bước chân nhanh như gió, mỉm cười với tôi:
“Dao Tinh, em đến được thật tốt quá, để em chụp ảnh là yên chị tâm nhất.”
Chị ấy liếc nhìn tôi một cái:
“Cổ tay em sao lại đỏ thế?”
Tôi khựng lại một chút, lặng lẽ kéo tay áo xuống, mặt hơi nóng lên, nhỏ giọng nói:
“Bị dị ứng ạ.”
Đâu chỉ cổ tay, mắt cá chân, eo, cả bắp chân tôi, đều là dấu tay của Hách Mẫn để lại.
Hai chân cũng mềm nhũn.
Tối qua, trong căn biệt thự trên núi tuyết, tôi nắm lấy cà vạt anh, giọng nũng nịu nài nỉ:
“Ngày mai em phải đi chụp hình, hợp đồng ký trước tận nửa năm rồi, không thể bùng được.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông nhìn tôi, ngón tay thon dài mang vết chai xoa lên eo khiến tôi không nhịn được run rẩy:
“Tiền vi phạm hợp đồng bao nhiêu, anh đền.”
“Không phải là vấn đề tiền bạc.”
Tôi ôm lấy gương mặt anh, nghiêm túc nói: “Là em đã hứa với người ta, không thể thất hứa.”
Cuối cùng, chiếc cà vạt ấy bị buộc vào mắt cá chân tôi.
Tôi giãy giụa định bò về phía trước, lại bị anh túm lấy bắp chân kéo ngược trở lại.
Chỉ có thể quỳ trên tấm thảm, nức nở túm chặt những sợi lông trên đó.
Hách Mẫn ôm lấy tôi từ phía sau, giọng trầm thấp đầy từ tính vang bên tai:
“Tinh Tinh, sớm về nhé.”
“Nếu không, anh sẽ đến bắt em về đó.”
02.
Studio rộng rãi sáng sủa, đạo cụ đã được sắp xếp xong, các nhân viên cũng đã vào vị trí.
Hôm nay chụp ảnh quảng cáo cho dòng đồng hồ cao cấp sang trọng.
Tôi điều chỉnh khẩu độ ống kính, ra hiệu “OK” với kỹ thuật ánh sáng, rồi hỏi:
“Người mẫu đâu rồi?”
“Không liên lạc được. Chờ thêm chút nhé, haiz.”
Chờ một chút là chờ đến tận bốn tiếng đồng hồ.
Đến 2 giờ chiều, Lương Nguyên mới lề mề bước vào.
Anh ta tháo kính râm xuống, đảo mắt nhìn quanh một vòng, ngẩng cao cằm, kiêu ngạo nói:
“ Tôi vừa mới ngủ dậy, bắt đầu đi.”
Cả buổi trưa không ăn gì, tôi đói đến hoa mắt chóng mặt, cố đè nén lửa giận, giơ máy ảnh lên ngắm chuẩn anh ta.
Lương Nguyên bỗng nhíu mày, chỉ vào tôi, nói không chút khách sáo:
“Người chụp là nữ à?”
Nhà sản xuất sững người, vội vàng xoa dịu:
“Dao Tinh là nhiếp ảnh gia thời trang mới nổi, mời được cô ấy không dễ chút nào đâu.”
Lương Nguyên trừng mắt:
“Con gái thì biết gì về nhiếp ảnh, đổi cô ta đi.”
Chờ bốn tiếng đã đủ tức, giờ lại nghe cái giọng chó má đó, lửa giận của tôi “bùng” một cái bốc thẳng lên đầu.
Tôi hít sâu một hơi, cười như không cười:
“Anh Lương, chụp ảnh là dùng tay, không phải dùng cái phía dưới kia đâu nhỉ?
“Anh nhất quyết đòi nhiếp ảnh nam, chẳng lẽ mấy người dùng cái đó để chụp khiến anh kích thích hơn à?”
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười thầm.
Mặt Lương Nguyên đỏ rần:
“Cô nói cái gì vậy! Tôi là trai thẳng 100% nhé!”
Miệng anh ta há há ngậm ngậm, tức đến nỗi gân xanh nổi đầy, nhưng không cãi lại được, bèn giơ tay định tát.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay xương khớp rõ ràng nắm lấy cổ tay anh ta, mạnh mẽ hất ra.
Lực mạnh đến mức Lương Nguyên cao 1m8 bay thẳng ra ngoài, kêu thảm một tiếng.
Trên người người đó là mùi tuyết tùng quen thuộc, giống như dãy núi tuyết vô tận, kéo dài sự lạnh lẽo và tĩnh lặng.
Tôi ngừng thở, chậm rãi quay đầu lại.
Hách Mẫn cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh đèn rọi vào đáy mắt anh, như một hồ nước lấp lánh, trong đó chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng tôi.
Giọng anh trầm trầm:
“Tinh Tinh, em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu: “Sao anh lại đến đây?”
“Em không về ăn cơm, anh chỉ có thể đến tìm em thôi.”
Hách Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng khắp căn phòng, giọng bình thản nhưng đầy áp lực:
“Series Richard chọn đại sứ kiểu này sao?”
Richard là tên dòng đồng hồ cơ này, mỗi chiếc có giá hơn 8 con số, thuộc phân khúc cao cấp sang trọng.
Một người đàn ông trung niên mặc vest bước ra, mồ hôi đầm đìa, liên tục cúi đầu:
“Xin lỗi Tổng Giám đốc Hách, để ngài chê cười rồi, chúng tôi sẽ lập tức chấm dứt hợp đồng với Lương Nguyên!”
Cả studio im phăng phắc, mọi người sững sờ nhìn màn kịch này.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra.
Chiếc đồng hồ mà Lương Nguyên làm đại sứ, là thương hiệu dưới trướng tập đoàn Hách thị.
03.
Thật ra lần đầu tôi gặp Hách Mẫn, anh không phải là người thừa kế tập đoàn Hách thị, mà còn nghèo đến mức kêu “keng keng” như chuông gió.
Năm đó, tôi mười sáu tuổi.
Tôi túm một túi bánh mì, nhìn thiếu niên vừa một mình đánh đuổi lũ côn đồ cướp giật, tim đập thình thịch.
Anh ta rất gầy, chỉ có đôi mắt đặc biệt sáng sắc bén, lạnh lùng liếc tôi một cái:
“Tìm tôi có việc gì?”
Tôi nhỏ giọng nói:
“Chào... anh, tôi mang đồ ăn cho anh, anh có thể giúp tôi đuổi chú họ được không?”
Tôi cúi đầu nhìn mũi chân mình:
“Ba mẹ tôi mất rồi, chú họ trở nên rất kỳ quái, tối qua còn muốn lột váy tôi.”
“Tối nay chú ấy sẽ còn vào phòng tôi. Tôi … tôi rất sợ, xin anh giúp tôi.”
Đôi mắt Hách Mẫn trầm xuống, không nói gì, bước dài theo sau tôi.
Tối đó, khi chú họ định lẻn vào phòng tôi, lòng bàn tay bị con d.a.o nhỏ đ.â.m thủng, tiếng gào thét vang khắp căn phòng như heo bị mổ thịt.
Hách Mẫn túm lấy cổ áo chú họ, quăng ông ta ra ngoài.
Tôi níu lấy Hách Mẫn đang định đi:
“Anh không ở lại thêm chút nữa à?”
Anh chàng thản nhiên nói:
“Ở lại làm gì?”
Tôi nhìn bộ quần áo cũ kỹ của anh, cùng lớp chai trên ngón tay, nghĩ bụng, nếu anh ở lại, tôi sẽ mua cho anh đồ mới, cho anh ăn no.
Nhưng lòng tự trọng của Hách Mẫn không dễ dàng chấp nhận sự tốt bụng của tôi.
Nên tôi nói:
“Tối nay muỗi nhiều lắm, anh có thể giúp tôi đuổi muỗi không?”
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy cậu thiếu niên ngồi yên bên giường, nhẹ nhàng quạt cho tôi.
Bóng dáng hòa lẫn vào bóng tối, kỳ lạ thay lại khiến tôi cảm thấy an toàn.
Đó là giấc ngủ ngon nhất tôi có kể từ khi ba mẹ mất.