CHỒNG TÔI TỰ MUỐN LÀM NGƯỜI THỨ BA

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Từ ngày đó, tôi và anh không bao giờ rời nhau nữa.

Hách Mẫn cùng tôi đi học.

Anh là người thông minh nhất tôi từng gặp, lần nào cũng đứng nhất lớp, cuối cùng còn đậu vào Thanh Hoa.

Năm anh hai mươi tuổi, được nhà họ Hách nhận về, trở thành con trai út của lão thái gia họ Hách.

Hai mươi hai tuổi, chúng tôi đăng ký kết hôn.

Nhưng vì họ Hách đầy rẫy sói gian, anh sợ người nhà họ làm tổn thương tôi nên không công khai tin kết hôn.

Bốn năm sau, Hách Mẫn dần nắm quyền tập đoàn Hách thị, mọi chuyện bắt đầu tốt lên.

Cho đến một tháng trước, Hách Mẫn gặp tai nạn xe.

Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, vội vã đến phòng bệnh, thấy Hách Mẫn nhìn tôi bằng ánh mắt tôi chưa từng thấy qua bao giờ:

“Em là nữ chính?”

“Theo dòng thời gian hiện tại, em đáng ra đã cưới gã nam chính tồi kia rồi.”

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt tôi, sâu thẳm:

“Đẹp thế này, sao mắt nhìn lại kém thế?”

Tôi ngơ ngác, bác sĩ kéo tôi ra một bên:

“Cô Mạnh, do chấn động não sau tai nạn, anh Hách dường như đã quên hết ký ức về cô.”

“Anh ấy nói thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, anh ấy là phản diện trong truyện, còn cô là nữ chính.”

Tôi sững sờ:

“Vậy trong đầu anh ấy, tôi đã cưới người khác? Người được gọi là nam chính hả?”

Bác sĩ gật đầu:

“ Đúng vậy, các chuyên gia cho rằng anh ấy bị chứng mất trí nhớ hiếm gặp.”

“Để không kích thích não anh ấy, chúng tôi khuyên cô tạm thời chiều theo suy nghĩ của anh ấy, đừng nói anh ấy biết thực tế không giống trong truyện.”

Tôi bối rối đi vòng vòng tại chỗ:

“Vậy khi nào mới có thể nói sự thật cho anh ấy?”

Bác sĩ ngẫm nghĩ một lát:

“Không cần cố ý nói.”

“Khi cảm xúc hoặc thể trạng anh ấy chịu cú sốc lớn, ký ức sâu thẳm bên trong não sẽ được đánh thức, ghép lại mảnh ghép còn thiếu.”

“Trước đó, tôi đề nghị cô nên duy trì hiện trạng.”

Tin xấu là, Hách Mẫn mất trí nhớ, quên hết ký ức về tôi.

Tin tốt là, anh lại một lần nữa yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.

Dù trong mắt anh tôi là “vợ người khác”, nhưng không ảnh hưởng việc phản diện như anh, sau khi yêu tôi liền “cưỡng đoạt” đưa tôi vào biệt thự trên núi tuyết.

... Thôi được, anh thật biết cách chơi trò này.

Trong studio, cuối cùng Lương Nguyên cũng nhận ra thân phận của Hách Mẫn.

Anh ta sợ đến mức nước mắt chảy ra:

“Anh Hách, xin lỗi! Tôi lời không biết giữ mồm giữ miệng, anh có thể cho tôi cơ hội lần nữa không?”

Hách Mẫn nhíu mày nhẹ, vung tay một cái.

Ngay lập tức vệ sĩ tiến lên, kéo Lương Nguyên ra ngoài.

Lạnh lùng, độc đoán, nói một là một, không có hai.

Hoàn toàn không thấy dấu hiệu nào của người vừa bị chấn thương não.

Tôi ôm máy ảnh, thở dài đầy lo lắng:

“Có vẻ hôm nay không chụp được rồi.”

Hách Mẫn tinh tường nhận ra tâm trạng tôi:

“Em rất muốn chụp ảnh?”

Tôi gật đầu.

Nhiếp ảnh gia quý trọng từng cơ hội được chụp ảnh.

Hách Mẫn cụp mắt.

Suy nghĩ một lúc, anh mở một cái khuy áo, đeo chiếc đồng hồ cơ đó vào.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, đẹp đến mức hoàn hảo.

Anh ngước mắt nhìn tôi, giọng trầm:

“Vậy chụp anh được không?”

04.

Tôi lại đưa máy ảnh lên.

Lần này, người trong ống kính là Hách Mẫn.

Người đàn ông đã đồng hành cùng tôi hơn mười năm.

Tôi biết Hách Mẫn đẹp trai, nhưng trong máy ảnh, anh còn khiến người ta mềm lòng hơn nữa.

Như một nhà điêu khắc xuất sắc nhất, tạo nên tác phẩm hoàn mỹ nhất, lông mày rậm, mắt đen sâu, sống mũi cao, môi mỏng, khí chất lạnh lùng, đường nét cứng cáp.

Động tác không hề thừa thãi, giống như con người anh, tỏa ra vẻ lạnh lùng và phong độ tột cùng.

Tôi không kìm được nuốt nước bọt:

“Làm rối tóc anh ấy một chút nhé.”

Người phụ trách đạo cụ và trang điểm nhìn nhau, không ai dám động tay.

Tôi đành mạnh dạn bước tới, nhẹ nhàng xoa tơi tóc anh.

Tôi đứng, anh ngồi.

Hơi thở gần kề.

Tôi ngửi thấy hương tuyết tùng thanh mát, lạnh lẽo trên người Hách Mẫn.

Nhìn thấy cử động yết hầu anh, cùng đôi mắt sắc như mãnh thú.

Người thường khi nhìn nhau lâu sẽ hạ mắt, nhưng Hách Mẫn thì không.

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, không tránh không né.

Giống như tư thế anh thích tra tấn tôi nhất là trực diện.

Nắm bắt từng cử động, từng biểu cảm nhỏ của tôi vào tầm kiểm soát.

Bẩm sinh đã là kẻ thích kiểm soát.

Cổ tay tôi mềm nhũn, khó khăn hoàn thành bộ ảnh.

Khi ảnh mẫu ra, tôi nghe xung quanh có tiếng thở dốc:

“Chết rồi, vai rộng eo nhỏ chân dài thế này, đúng là sát thủ, bộ ảnh này chắc chắn hot.”

“Dao Tinh chụp cũng giỏi phết, hormone và sức hấp dẫn bùng nổ rồi.”

“Anh Hách không nghĩ đến việc làm người mẫu à?”

“Suỵt! Anh mà dám làm vậy chắc không là muốn sống nữa à, ai mời được thái tử làm người mẫu chứ.”

Hách Mẫn nhướng mày nhẹ, nắm lấy cánh tay tôi, lịch thiệp nói:

“ Tôi có thể mượn nhiếp ảnh gia một chút được không?”

Tổng giám đốc họ Hách vừa nói ra, ai dám từ chối.

Tôi lén ra tín hiệu với nhà sản xuất, chị ấy đưa tay sờ mũi rồi quay đi giả vờ không thấy.

Thế là tôi bị Hách Mẫn kéo lên máy bay tư nhân, bay qua những tòa nhà chọc trời san sát nhua, lại hướng về biệt thự trên núi tuyết.

Ngoài cửa sổ máy bay là những đám mây trôi nhẹ, bên trong không gian sang trọng chỉ có hai người chúng tôi.

Tôi nhẹ nhàng nhấc mi lên, nhìn Hách Mẫn gần bên, nuốt nước bọt.

Anh biểu cảm khó đoán:

“Tinh Tinh, em đã hứa buổi trưa sẽ về mà.”

Người khôn thì không cứng đầu để rồi chịu thiệt.

Tôi dịu dàng nắm tay anh, nhỏ giọng giải thích:

“Em không phải không muốn về, nhưng người mẫu đến muộn quá nên thành ra trễ luôn.”

Anh chỉ vuốt eo tôi, ánh mắt sâu thẳm như mực, vừa nhẹ nhàng vừa tàn nhẫn nói:

“Tinh Tinh, em nói xem, anh phải phạt em thế nào đây.

“Eo mảnh như thế, không muốn để thứ gì đó vào à?”

CHỒNG TÔI TỰ MUỐN LÀM NGƯỜI THỨ BA

Chương 2