CHỒNG TÔI TỰ MUỐN LÀM NGƯỜI THỨ BA

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

05.

Biệt thự trên núi tuyết nằm ở Cực Bắc, được bao quanh bởi những dãy núi phủ đầy gió và tuyết.

Lò sưởi trong đại sảnh cháy rực ấm áp, thảm lông cừu mềm mại trải dưới đất, đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng tuyết ngoài cửa sổ, lấp lánh rực rỡ.

Nhìn ra cửa kính lớn là dãy núi tuyết trùng điệp hùng vĩ, như khung cảnh trong truyện cổ tích.

Trong bể suối nước nóng ở tầng hầm, tôi tựa vào thành bể, thở nhẹ.

Hơi nóng bốc lên làm má tôi nóng rẫy, lưng áp vào bờ n.g.ự.c rắn chắc của Hách Mẫn, không thể thoát ra, ngay cả van xin cũng không được phép.

Mãi đến một giờ sáng tôi mới lên giường.

Ánh trăng dịu dàng tĩnh lặng rọi xuống.

Ngoài cửa sổ, tuyết trắng phủ dày, cành tuyết tùng phủ đầy sương giá.

Tôi nằm trên gối mềm, mệt đến nỗi không nhấc nổi một ngón tay, lim dim muốn ngủ.

Hách Mẫn ôm chặt tôi, vòng tay ấm áp chắc chắn, như có thể chống lại mọi phong ba trên đời.

Giống như từng ngày chúng tôi bên nhau bao năm qua, đầy ắp ấm áp và hạnh phúc.

Hách Mẫn thở sát tai tôi, đột nhiên nói:

“Mạnh Dao Tinh, em bao giờ mới ly hôn với gã chồng c.h.ế.t tiệt đó?”

Tôi: “...”

Tôi giật mình tỉnh hẳn.

Sao anh vẫn còn nhớ về cái hình tượng “nữ chính đã cưới gã nam chính tồi tệ” kia chứ?!

Trong đầu anh, sau khi ba mẹ tôi mất khi tôi 15 tuổi, nhà nam chính đã nhận tôi về nuôi.

Sau nhiều chuyện đau lòng và bi kịch, cuối cùng tôi cũng có cái kết HE với nam chính.

Nhưng thực tế, tôi 15 tuổi không được nhà nam chính nhận nuôi, mà bị chú họ đưa đi.

Một năm sau đó, tôi gặp Hách Mẫn.

Người cùng tôi lớn lên từ thuở nhỏ là Hách Mẫn.

Người tôi yêu và kết hôn cũng là Hách Mẫn.

Người duy nhất tôi sẽ yêu là Hách Mẫn.

Tôi mím môi, chọc vào cơ n.g.ự.c săn chắc của anh:

“Ly hôn gã c.h.ế.t tiệt kia rồi, em chẳng phải không có chồng nữa sao?”

Mặt Hách Mẫn đen như nồi thuốc:

“Em thích gã chồng cũ đến thế à?”

Tôi cười cong mắt: “Ừm.”

Rất thích, rất rất thích.

Giọng anh đầy ghen tuông:

“Gã nam chính tồi kia thì có gì hay ho?

“Hắn có giàu bằng anh không? Đẹp trai bằng anh không? Có sáu múi không? Ở bên em thật lâu không?”

Anh bóp cằm tôi, nghiến răng nghiến lợi:

“Anh không làm kẻ thứ ba. Là em ly hôn với chồng cũ, hay để anh khiến hắn biến mất mãi mãi đây?”

Tôi chớp mắt, chủ động hôn anh một cái.

Mặt anh hơi dịu lại, giọng vẫn lạnh lùng:

“Nịnh nọt cũng vô ích.”

Tôi lại ôm mặt anh, hôn lia lịa mấy cái.

Cuối cùng môi chạm môi, trao một nụ hôn dài.

Kết thúc, cả hai thở hổn hển, tôi mềm giọng hỏi:

“Hối lộ kiểu này cũng không được sao?”

Tôi tựa trán vào anh, cười cong mắt:

“Từ khi sinh ra đến khi c.h.ế.t đi, từ quá khứ đến hiện tại, từ thực đến ảo.”

“Em chỉ yêu một người duy nhất.”

“Vậy đã đủ chưa?”

Nếp nhăn giữa hai mày anh tan biến, nét mặt dịu lại, bóng tối trên mặt cũng tan biến.

“... Được rồi.”

Anh nhanh chóng tỉnh ngộ, cố kìm nụ cười trên môi, nhưng vẫn không nhịn được cười khẩy:

“Không ly hôn thì không ly hôn, người không được yêu mới là kẻ thứ ba.”

Tôi cố nín cười, giấu mặt vào bờ n.g.ự.c săn chắc, cười đến run người.

06.

Ba ngày sau, bộ ảnh thời trang đồng hồ Richard series do tôi chụp cho Hách Mẫn chính thức ra mắt.

Ngay khi phát hành, lập tức gây bão trên các trang tìm kiếm nóng.

[Chết rồi, người mẫu này là ai vậy?! Vừa đẹp trai vừa hoang dại lại sang trọng, nhìn là biết rất có năng lực rồi.]

[+1, xem mà chân cũng mềm theo. Tôi còn đi tra tiểu sử, nhưng không có tên người mẫu, quá bí ẩn rồi.]

[Không phải thông báo người mẫu chính là Lương Nguyên sao, đùng một cái bị thay thế, vài ngày trước còn thấy fan Lương Nguyên trên mạng xã hội tấn công nhiếp ảnh gia, hình như tên Mạnh Dao Tinh? Nói cô ta bắt nạt anh trai họ.]

[Cười chết, Lương Nguyên nổi tiếng khó chịu mà, giờ còn dám ngụy biện?]

[Tin mới nhất trong ngành, Lương Nguyên bị phong sát! Hủy hợp đồng, tất cả hoạt động dừng lại, nghe nói là chọc phải người không nên chọc.]

[Gì cơ?! Ai mạnh thế, đẩy sao hạng A xuống phong sát luôn?!]

Điện thoại tôi reng liên tục, fan tăng hàng chục vạn, còn nhận được hơn chục lời mời làm việc.

Tôi chọn vài đơn thú vị để trả lời, đặt điện thoại xuống, đi vào phòng làm việc lấy tập ảnh.

Phòng làm việc vang lên hai giọng nam.

Một giọng nói xa lạ vang lên, lười biếng pha chút cà khịa:

“Hách Mẫn, cậu không biết xấu hổ à, còn tự mình làm người mẫu quảng cáo đồng hồ.”

“Sao vậy, tập đoàn nhà họ Hách sắp phá sản rồi, phải bán sắc kiếm tiền à?”

Tiếp đó là giọng của Hách Mẫn, anh khẽ bật cười khinh miệt:

“Còn dám chê tôi à, Ninh Yến, lần trước ai uống đến say mèm rồi hùng hồn nói là quay về để trả thù Ôn Giác Hạ?”

“Muốn trả thù nên đầu tư cho cô ta, viết cổ phần cho cô ta hưởng?

“ Tôi đề nghị cậu cứ tặng hết tài sản Ninh thị cho cô ta luôn đi.”

Ninh Yến nghẹn lời, xấu hổ hóa giận:

“Đó là một phần trong kế hoạch trả thù của tôi! Tôi có nhịp điệu riêng!”

“Hừ.” – Hách Mẫn mỉa mai:

“Ghê chưa, anh trai có nhịp điệu riêng cơ đấy.”

Ninh Yến: “…”

Tôi: “…”

Trong thư phòng vang lên tiếng động, Ninh Yến không chịu nổi nữa, quay người bỏ đi.

Thấy tôi đứng ở cửa, Ninh Yến sững lại, khẽ gật đầu với tôi:

“Cô Mạnh.”

“Chào anh Nhịp.” – Tôi suýt cắn trúng lưỡi mình, “Ý tôi là, chào anh Ninh.”

Ninh Yến: “…”

Anh ta không ngoái đầu chuồn mất.

Tôi che miệng, cố giữ ý tứ, không cười to, hỏi Hách Mẫn:

“Chuyện gì vậy?”

“Miệng cứng đấy, xem cậu ta giữ được bao lâu.” Hách Mẫn từ phía sau ôm tôi, “Tinh Tinh, em tìm gì?”

“Tập ảnh của Liên tiên sinh.”

Phòng làm việc của biệt thự trên núi tuyết đúng chất là thư viện thu nhỏ.

Giá sách cao rộng chiếm trọn bức tường, làm bằng gỗ hoàng đàn bóng loáng, sách trên giá có đủ loại.

Hách Mẫn duỗi tay lấy tập ảnh tôi cần.

Mùi mực tươi luôn là mùi tôi thích nhất.

Lần này mở sách, tôi bỗng buồn nôn, bụng đau thắt phải lấy tay che lấy.

Hách Mẫn mặt biến sắc:

“Sao vậy?”

Tôi khua tay, định cười với anh, nhưng không nhịn được, chạy vào nhà vệ sinh.

CHỒNG TÔI TỰ MUỐN LÀM NGƯỜI THỨ BA

Chương 3