07.
Bác sĩ gia đình đến rất nhanh.
Kiểm tra xong, nhìn kết quả xét nghiệm, bác sĩ cười:
“Chúc mừng, đã mang thai được ba tháng rồi.”
Hách Mẫn hơi ngẩn người, vô thức nhìn cái bụng phẳng lặng của tôi.
Ngay sau đó, biểu cảm anh đông cứng.
Hách Mẫn đã nhốt tôi trong biệt thự núi tuyết cách đây một tháng.
Vậy đứa bé này chỉ có thể là của “chồng cũ”.
Bác sĩ thấy sắc mặt Hách Mẫn khác lạ, lập tức rút lui nhanh như gió.
Ánh mắt Hách Mẫn từ từ rơi trên tôi, như muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra nổi, mặt tái mét.
Không khí trong phòng nặng nề, ngột ngạt, như ngưng đọng cả thời gian.
Tôi hoang mang, sờ bụng, biết mình phải nói gì đó:
“Hách Mẫn, đứa bé này...”
Có lẽ tôi nên nói thật với anh rồi?
Nhưng kết quả khám lại tuần trước, chứng mất trí nhớ của anh không cải thiện.
Để giữ ổn định các tế bào thần kinh đặc biệt là vùng não, bác sĩ khuyên vẫn nên giữ nguyên hiện trạng.
Hách Mẫn ngắt lời tôi:
“Anh cần bình tĩnh một chút.”
Anh siết chặt nắm tay, gân xanh nổi rõ, khó nhọc từ cổ họng bật ra vài tiếng:
“Bây giờ anh rất nóng giận, Tinh Tinh, đừng nói chuyện với anh.”
“Để anh... để anh ra ngoài bình tĩnh đã.”
Cơ thể anh hơi nghiêng về phía tôi, như muốn đến gần, nhưng phút cuối lại kiềm chế.
Cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng buông tay, vuốt ve má tôi.
Nhẹ nhàng, như đang xoa một áng mây.
Ánh mắt anh đau đớn và đấu tranh, giọng khàn khàn:
“Anh không muốn lúc mình không tỉnh táo làm phải điều không thể cứu vãn.”
08.
Đêm đó, Hách Mẫn về rất muộn.
Anh mang theo hơi lạnh, tự sưởi ấm rồi mới vào chăn ôm tôi như mọi khi.
Tôi nghe anh nói:
“Tinh Tinh, em có muốn giữ đứa bé này không?”
Tôi há miệng: “Muốn.”
Tôi muốn giữ đứa con mang trong mình dòng m.á.u của tôi và Hách Mẫn.
Anh ôm chặt tôi như muốn hòa tan tôi vào trong xương tủy.
Đôi tay anh hơi run, hơi thở gấp gáp và rối loạn.
Một lúc lâu sau, anh thở dài, vuốt ve tóc tôi, giọng trầm trầm:
“Được, vậy thì giữ lại.”
“Sinh ra, anh nuôi, nó sẽ là đứa con duy nhất của chúng ta.”
Tôi chợt nhớ ra điều gì, bật dậy, kéo cổ áo Hách Mẫn, giọng run run:
“Chiều nay anh đi đâu?... Hách Mẫn, chiều nay anh đi đâu?”
Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Lần này, ngay cả tay tôi cũng run lên:
“Anh có mùi thuốc sát trùng trên người, anh đi bệnh viện rồi đúng không?”
“Hách Mẫn, anh có đi... có đi...”
Anh bất ngờ cười:
“Em đoán đúng rồi, Tinh Tinh, anh đi triệt sản rồi.”
Hách Mẫn nhìn tôi sâu thẳm, đôi mắt đen yên tĩnh như hồ sâu không đáy.
Chớp mi, gờn sóng lấp lánh thoáng qua như giọt nước mắt:
“Thực ra anh không muốn có đứa con nào cả, không muốn để Tinh Tinh chịu khổ.”
“ Nhưng nếu em muốn sinh, vậy thì sinh đi.”
“Chỉ cần là con của em, anh sẽ yêu thương nó.”
Một dòng nước mắt rơi trên má tôi, chạm ga trải giường.
Rồi nhiều giọt nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Tim tôi như được ngâm trong làn nước ấm, mềm nhũn đi.
Làm sao tôi có thể nghi ngờ tình yêu Hách Mẫn dành cho tôi được chứ.
09.
Từ ngày đó, Hách Mẫn càng chăm sóc tôi cẩn thận hơn.
Anh chăm chỉ hỏi bác sĩ về những điều cần lưu ý khi mang thai, ghi chép cẩn thận.
Tôi khó ăn hơn sau khi mang thai, mỗi bữa đều do Hách Mẫn tự tay nấu, chọn nguyên liệu tươi ngon nhất, vị thanh nhẹ mà vừa miệng.
Phần lớn thời gian, tôi ở biệt thự núi tuyết với anh.
Mỗi buổi chiều nắng đẹp, chúng tôi phủ chăn ấm, ngồi cạnh lò sưởi lách tách, anh ôm tôi, yên lặng ngắm tuyết bên ngoài.
Nhưng công việc nhà họ Hách nhiều, anh vẫn phải trực tiếp đến họp.
Hách Mẫn gối đầu lên đầu gối tôi:
“Tinh Tinh, anh phải đi công tác Thụy Sĩ một tuần. Em ở nhà chăm sóc bản thân nhé.”
Tôi cười:
“Yên tâm đi, em đâu phải trẻ con ba tuổi, sao mà không biết tự lo cho mình được.”
Không ngờ chuyện bất ngờ thật sự xảy ra.
Lợi dụng lúc Hách Mẫn không có nhà, có người cấu kết với giúp việc trong nhà, đánh thuốc mê rồi bắt cóc tôi.
10.
Tích tắc, tích tắc.
Tôi nghe tiếng đồng hồ chạy, đầu đau như búa bổ, hai tay bị dây thừng thô ráp buộc chặt phía sau, siết đau rát.
Xung quanh bốc lên mùi ẩm mốc thối rữa.
Ý thức tôi dần được lấy lại, nhưng vẫn nhắm chặt mắt, cố giữ bình tĩnh.
Đây là đâu?
Ai đã bắt cóc tôi?
Điều duy nhất có thể chắc chắn là họ muốn dùng tôi để đối phó với Hách Mẫn.
Một giọng nói âm u vang lên:
“Nếu đã tỉnh thì đừng giả vờ ngất nữa.”
Tim tôi chợt thắt lại, chầm chậm mở mắt.
Đây là một kho chứa bỏ hoang, tối tăm và ẩm thấp, chỉ có vài tia sáng len qua ô cửa sổ nhỏ trên trần.
Phía trước là một nam một nữ, nhìn tôi đầy thích thú.
Tim tôi dần rơi xuống đáy.
Tôi nhận ra, đó là anh trai và chị hai của Hách Mẫn.
Chị hai nhìn tôi từ đầu đến chân, như đang xem một vật đã chết:
“Bắt cóc cô ta có ích gì?”
Anh trai khẽ cười:
“Cứ đợi mà xem, cô ta với nó thì không bình thường đâu.”
Anh ta gọi điện, cười tươi:
“Em trai yêu quý, có phải mày tìm người đến sắp điên rồi không?”
“Mày một mình đến, dám báo cảnh sát hay đem người khác tới thì đừng mơ gặp lại cô ta.”
Ánh mắt anh ta như lưỡi rắn độc, l.i.ế.m qua mặt tôi, sự nhớp nháp làm tôi buồn nôn:
“Nghe nói cô ta có thai?”
“Mày nói xem, tao có nên gửi đứa bé trong bụng cô ta cho mày không?”
Tim tôi đập dữ dội, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cố giữ bình tĩnh.
Phải làm gì đó trước khi Hách Mẫn đến, không thể chờ c.h.ế.t được.
Tôi hạ mắt giả vờ sợ hãi, nhân lúc đó lặng lẽ bấm nút trên đồng hồ.
Mặt đồng hồ bật ra một con d.a.o nhỏ xíu.
Tôi giả bộ run rẩy, lặng lẽ dùng d.a.o mài dây thừng buộc cổ tay.
Thời gian như kéo dài vô tận, từng giây là cực hình.
Không biết bao lâu sau, cửa kho mở ra.
Phía ngược sáng, bóng dáng Hách Mẫn xuất hiện ở cửa.
Chị hai “hừ” một tiếng:
“Không ngờ mày cũng là kẻ đa tình đấy.”
Chị ta chĩa s.ú.n.g vào tôi, đe dọa:
“Đem đồ ném qua đây, rồi giơ hai tay lên, tiến lại.”