CHỮA BỆNH TƯƠNG TƯ

CHƯƠNG 10

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trình Hoài Chính, là tên của Trình công tử.

Lũ lưu khấu này, hẳn cũng là thị vệ của gia đình nào đó, chai tay ở ngón cái dày như vậy, hẳn là người thường xuyên luyện võ, tuyệt đối không chỉ là đám ô hợp.

“Ta không biết.”

Người này đại để muốn lột da đầu của ta, một tay hắn túm chặt búi tóc của ta kéo ra xa, tay còn lại lại ghì chặt cằm ta áp sát vào mặt hắn.

“Cho ngươi thêm một cơ hội, nói, rốt cuộc Trình Hoài Chính ở đâu?!”

“Ta thật sự không biết!”

Nắm đ.ấ.m to như bao cát mang theo tiếng gió rít gào ập đến ta, không lệch một ly giáng xuống sống mũi ta, một mùi m.á.u tanh bao trùm lấy ta.

Chưa đợi bọn chúng tiếp tục hành hung ta, không biết từ đâu vọng đến tiếng tù và.

Nắm đ.ấ.m của Đại ca ngừng lại giữa không trung, hắn xoay người rút ra thanh đao sáng loáng bên hông tiểu đệ.

Hắn không nói gì với ta, có lẽ là tiếng gió từ thanh đao trong tay đã nói lên ngàn vạn lời.

Chất lỏng ấm nóng và dính nhớp b.ắ.n tung tóe lên người ta, ta nhắm chặt mắt, chỉ dùng tai để cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Kỳ lạ thay, thân thể không cảm thấy đau đớn, bên cạnh ngay sau đó vang lên tiếng đao kiếm c.h.é.m giết.

--- Chương 16 ---

Cho đến khi có một người nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, ta mở mắt nhìn thấy một hồ thu.

Là Trình công tử!

“Thẩm đang ở Đại Sơn…”

Chưa nói xong, Trình công tử đã xé một mảnh từ chiếc áo lót lụa của hắn, chặn dưới mũi ta.

“Ta từ Đại Hà thôn đến, đã gặp nương rồi.”

“Vậy sao công tử vẫn đến gấp gáp như thế?”

“Đương nhiên là gặp nàng!

Nàng sao lại ngốc nghếch như vậy, lẽ ra nên cùng Vương thúc về Đại Hà thôn để tránh loạn, ta tự có cách tìm thấy nàng và nương!

Vốn đã không thông minh, lại còn bị đánh một quyền, e là óc cũng tan nát cả rồi, càng ngốc hơn!”

Trình công tử vừa nói, vừa như trút giận mà đá mạnh vào lũ lưu khấu, hắn ta bề ngoài là giúp ta ấn chặt mũi, nhưng thực chất là để bịt miệng ta.

Ta không phục, ngẩng đầu định cãi cọ với hắn, nhưng không xa có người lên tiếng:

“Hai vị, chúng ta có thể hàn huyên trên đường được không?”

--- Chương 17 ---

Lúc này ta mới biết trong Hoàng cung còn hỗn loạn hơn cả Giang Ninh thành, càng giống địa ngục hơn nhiều.

Tứ công chúa và Ngũ hoàng tử là chị em cùng mẹ, Ngũ hoàng tử đã thòm thèm ngai vàng từ lâu, nhưng đương kim Thánh thượng thân thể cường kiện, gần năm mươi vẫn mắt sáng tinh tường, Khâm Thiên Giám trực ngôn Thánh thượng còn có thể sống thêm trăm năm nữa.

Ngũ hoàng tử không thể ngồi yên, liên kết với bào tỷ, bức ép Thánh thượng viết chiếu thoái vị.

Hoàng thượng không chịu, Đại hoàng tử càng không chịu.

Hiện giờ Hoàng thượng bị vây khốn tại Cần Chính Điện, Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử ở trong Hoàng cung dùng binh khí đối chọi.

Hoàng thượng cuối cùng nghĩ đến Bát hoàng tử ít được sủng ái nhất đang dẫn binh ở ngoại ô kinh thành, bèn lén phái một cung nữ nhỏ mang theo binh phù đi đường mật tìm Bát hoàng tử đến cứu Người khỏi lửa nước.

Cách Hoàng cung còn một dặm, đã thấy lửa lớn ngút trời cháy rực.

Trong cung m.á.u chảy thành sông, còn có phản quân lôi kéo cung nhân ở gác xép làm chuyện thấp hèn.

Ta bịt mắt, mặc cho Bát hoàng tử và Trình công tử dẫn ta đến nơi Bát hoàng tử và sinh mẫu hắn từng ở – Ngõa Ngọc Điện.

Nơi đây gần Lãnh Cung, ít người qua lại, phản quân không thèm bén mảng đến.

Sau khi an trí ta ổn thỏa, Trình công tử mới lật người lên ngựa, bước vào trung tâm cuộc chiến.

Bát hoàng tử thổi còi, bốn phương tám hướng xông vào từng tốp từng tốp người áo đen, thẳng tiến chiến trường.

Ta ngồi trong điện, trong lòng mãi không thể bình tĩnh, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Nhưng ta lại lờ mờ nghe thấy, hậu điện có tiếng sột soạt.

Ta cúi người, đi đến cửa hậu điện, dùng tay chọc thủng giấy dán cửa sổ, nhìn thấy một cung nữ đang ôm trong lòng một bé gái năm sáu tuổi mặt mày tái mét, nhắm nghiền mắt, cung nữ cuống quýt xoay tròn, lại không biết phải làm sao.

Ta đẩy cửa bước vào, cung nữ sợ đến giật mình, nhưng như chấp nhận số phận mà bế bé gái đến trước mặt ta.

“Cô nương có cách nào cứu Thập Cửu công chúa không?”

Thấy ta trầm ổn, trong lòng cung nữ cũng an tâm hơn nhiều.

Ta đắn đo khá lâu, nghĩ đến gia huấn, đành nghiến răng ném nó ra sau đầu, rồi từ bên hông rút ra một túi nhỏ, lấy ra một cây ngân châm, châm vào người bé gái.

CHỮA BỆNH TƯƠNG TƯ

CHƯƠNG 10