CHỮA BỆNH TƯƠNG TƯ

CHƯƠNG 9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trong thành ai nấy đều hoảng sợ, ngày đêm khóa chặt cổng lớn, tiền giấy trên đất khắp nơi, những gia đình có trang viên trong thôn đều lần lượt dẫn theo gia quyến ra khỏi thành, trong chốc lát, Giang Ninh thành tựa như luyện ngục.

Ta và Trình Thẩm co ro trong viện, nghe tiếng rên rỉ gầm gừ bên ngoài viện, lại dịch hai khúc gỗ tròn chặn bên trong cửa.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

--- Chương 15 ---

Tiếng gõ cửa mỗi khi vang lên một tiếng, hồn phách của ta lại bay đi ba phần, sau ba lần gõ cửa, ta mang một phần hồn va vào gan mà hỏi: 「Ai đó?」

「Là thúc.」

Nghe ra tiếng Đại thúc bán bánh, chín sợi hồn phách đang lơ lửng trên không trung trở về trong cơ thể, ta và Trình Thẩm tay chân luống cuống di chuyển khúc gỗ tròn, mở cổng viện, để Đại thúc bán bánh vào.

「Nha đầu, con mau thu dọn hành lý đi theo thúc về làng tránh đi! Ta đi đường này tới, thấy lưu khấu đốt g.i.ế.c cướp bóc, sắp tới Tây Nhai rồi. Nhà ta thêm hai miệng ăn chẳng là gì, bên làng còn có khe núi, trốn mười ngày nửa tháng, đợi lưu khấu đi rồi các con hãy trở về.」

「Vâng, vâng.」

Nghe Đại thúc nói như vậy, ta không kịp suy nghĩ gì, chỉ vào nhà thu dọn hai gói đồ liền muốn đi theo Đại thúc.

Một chân đã bước ra khỏi cổng viện, ta lại tự mình rụt trở lại, đưa gói đồ trên lưng cho Trình Thẩm.

「Trình Thẩm, thẩm cứ đi đi, con ở lại đây giữ.

“Nếu Trình công tử trở về, tìm không thấy người, tất sẽ sốt ruột.”

Ta đẩy họ ra ngoài, đóng cổng sân rồi lại đặt khúc gỗ tròn về chỗ cũ.

Trong nhà chỉ còn lại ta một mình, nếu nói không sợ, tất nhiên là không thể nào.

Tiếng kêu thất thanh, tiếng nức nở, tiếng khóc thút thít lẫn với khói đen nhà cháy từ bốn phương tám hướng ập đến ta, khoảng cách ngày càng gần.

Ta đứng giữa sân không biết làm sao, định thần lại, ta đi về phía thư phòng của Trình công tử.

Khi ấy để tiện cho Trình công tử đọc sách, bàn sách được làm rất vững chãi và rộng rãi, tấm thảm nỉ xanh đậm dài chấm đất, giấu một mình ta là hoàn toàn đủ.

Cổng sân lại bị gõ vang, khác với sự cẩn trọng của đại thúc bán bánh, lần này âm thanh phát ra mang tính xâm lược rõ rệt, mơ hồ còn nghe thấy tiếng sống đao cạo vào cánh cửa gỗ.

Trong lòng ta chuông cảnh báo vang lớn, nắm chặt một cây kéo trốn dưới bàn sách, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.

Tiếng đập cửa kéo dài không lâu, xung quanh lại trở về yên tĩnh.

Trong lòng ta khẽ thở phào một hơi, lại nghe thấy tiếng mắng chửi của lũ lưu khấu sau khi trèo tường vào.

“Đặt mảnh sành vỡ ở góc tường, đợi lão tử tìm thấy ngươi, sẽ băm vằm ngươi thành vạn đoạn!”

“Đoàng!” Đây là tiếng cửa gỗ phòng củi bị đá tung.

“Loảng xoảng!” Đây là tiếng vại gạo bị đập nát.

“Két!” Đây là tiếng cửa phòng Trình công tử bị mở ra.

……

Ta rúc dưới bàn, mặc cho bọn chúng phá hủy tất cả những gì ta đã cẩn thận sắp đặt, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, thậm chí ngay cả hơi thở cũng sai nhịp.

Chỗ ẩn nấp vốn rộng rãi dưới bàn bỗng trở nên chật chội, nỗi sợ hãi vây quanh khắp nơi, dường như ta chỉ cần đưa tay ra là sẽ chạm vào cánh cửa địa ngục.

“Ở đây không có ai, các huynh đệ chúng ta đi thôi.”

Khúc gỗ tròn bị đá tung, cổng sân mở toang, lũ lưu khấu đã rời đi.

Ta vẫn không dám động đậy, đợi đến khi thời gian bằng một chén trà trôi qua, ta mới té phịch xuống đất, toàn thân mất hết sức lực, vạt áo cũng thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Khi ta đang cố sức xé vạt áo để băng bó bàn tay bị kéo đ.â.m rách từ lúc nào không hay, ta lại phát hiện một góc tấm thảm nỉ xanh đậm bị hất lên khỏi mặt đất, một khe hẹp ánh sáng xuyên qua.

Sau tai thoáng qua một trận gió lạnh không rõ nguồn gốc, cả người dường như bị một bàn tay vô hình nhấc bổng lên.

Ta nín thở, nằm rạp trên đất, men theo khe hở đó nhìn ra ngoài.

Nhưng chính là ánh mắt đó, khiến ta hồn xiêu phách lạc, bàn tay vô hình đang nhấc cổ ta bỗng đổi hướng, nó siết chặt lấy cổ ta, mặc cho ta há miệng, nhưng không thể phát ra dù chỉ một tiếng động.

Một đôi mắt phượng hẹp dài, đáy mắt mang theo khoái cảm của mèo già khi nhìn thấy con mồi.

Ánh mắt của đôi mắt này không trong veo, tròng trắng dường như đã bị m.á.u nhuộm đỏ, hắn lặng lẽ nhìn ta.

Tim đập loạn xạ, trong cơn hỗn loạn, cổ chân bỗng bị kéo mạnh, thân thể không kiểm soát được bị kéo lê ra ngoài.

Ta vươn tay níu chặt tấm thảm nỉ xanh đậm, nhưng người kéo ta dùng sức quá mạnh, đồ đạc trên bàn đổ ập vào người ta.

Đầu óc choáng váng, ta như một con cá bị bắt lên bờ, quẫy đạp tứ tung, nhưng vô ích, điều này không thể thay đổi sự thật rằng ta sắp bị kéo lên thớt.

“Đại ca, huynh cứ vui vẻ trước đi, đợi huynh xong rồi tiểu đệ sẽ tới!”

“Thằng nhãi ranh này, cả ngày chỉ nghĩ đến hai lạng thịt trong quần! Con nhỏ này có ích lớn lắm!”

Tóc của ta bị người mà mọi người gọi là Đại ca nắm chặt trong tay, cằm cũng bị bàn tay chai sần nâng lên, đôi mắt đỏ ngầu này lại đối diện với ta.

“Nói, Trình Hoài Chính ở đâu?”

CHỮA BỆNH TƯƠNG TƯ

CHƯƠNG 9