Trong một nén nhang, thân thể đứa bé đã hạ nhiệt, ta thu một văn tiền làm phí khám bệnh, lại tới chỗ Đại thúc bán bánh mua năm cái bánh, ba bát hoành thánh đưa cho phụ nhân trẻ tuổi.
Đại thúc bán bánh ghé vào tai ta nói nhỏ: 「Nha đầu, con làm như vậy là sẽ lỗ vốn đó.」
Ta cũng nghiêng người thì thầm vào tai Đại thúc: 「Đại thúc, thúc ngày nào cũng đưa ta bánh và hoành thánh ăn cũng sẽ lỗ vốn thôi.」
Đại thúc bán bánh bày quầy hàng trước cửa Tế Sinh Đường được mười ngày, thúc ấy đã bày ra thêm những món mới lạ này, giờ thúc ấy bán bánh, bán hoành thánh, còn bán cả mì sợi nhỏ.
Mỗi ngày khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, Đại thúc bán bánh liền bưng một bát hoành thánh, nhét một cái bánh vào mà đi vào.
Còn thúc ấy, thì ngồi trên bậc thềm cửa, uống nước lạnh ăn kèm bánh rau dại, ngày qua ngày.
Hoành thánh rau tề thịt tươi rất thơm, đắt hơn mì sợi nhỏ ba văn tiền.
--- Chương 11 ---
Mùng bảy tháng Mười, nhờ thù lao hành y và tiền thưởng của các gia đình quyền quý, ta đã tích cóp được hơn ba trăm lượng bạc.
Đúng lúc này ta nghe người ta nói, có một căn tiểu viện cách Tế Sinh Đường chỉ một con phố đang rao bán tại kẻ buôn người.
Chủ nhân cũ gặp nạn, căn tiểu viện một gian chỉ cần một trăm hai mươi lượng bạc.
Ta cân nhắc túi tiền trong tay, rồi đi về phía kẻ buôn người.
Chưa tới nửa ngày, ta, Trình Thẩm và Trình Công tử đã dọn ra khỏi Sái Thủy Hạng.
Căn viện một gian không lớn, nhưng có ba gian chính phòng.
Chủ cũ rất quý trọng, dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, nền đất cũng lát gạch xanh vuông vức, trông khá chỉnh tề.
Ta lại tới chỗ lão thợ mộc phía Nam đóng bàn học, mua một bộ bút mực giấy nghiên, tiện đường còn mua một cây nến trắng.
Khi ta đặt những thứ này dưới ô cửa sổ vuông trong phòng Trình Công tử, hắn luống cuống đứng ở bậc cửa:
「Những thứ này quý giá như vậy, lẽ ra nên dùng tiền vào những việc cần thiết hơn, mua những thứ này làm gì uổng phí?」
Ta vỗ vỗ lên mặt bàn rộng rãi chắc chắn: 「Đây chính là lưỡi dao! Vạn nhất có ngày Quốc công phủ phục hưng, công tử vẫn phải đi con đường này, lúc đó nhỡ côn tử đã quên hết thì sao? Học lại từ đầu, bảy tám mươi tuổi mới thi đỗ tú tài, vậy thì công tử sẽ làm Trình Thẩm mất hết mặt mũi.
「Ta không biết những thứ này có đủ không, nếu thiếu gì, côn tử cứ nói với ta một tiếng.」
「Đủ rồi, những thứ này đủ rồi.」
Chuyển vào chưa đầy nửa tháng, Trình Công tử đã tìm được một công việc chép sách ở Nghiễn Thư Quán bên cạnh Bách Lý Thư Viện, vì chữ Trình Công tử viết rất đẹp, chưởng quỹ đã phá lệ trả một trăm năm mươi văn cho mỗi cuốn sách chép.
Cho đến lúc này, Trình Thẩm mới bỏ việc giặt giũ thuê cho người khác.
Mỗi ngày Trình Thẩm đều ngồi trong sân phơi nắng, một lát lại nhìn ta đang sắp xếp hòm thuốc ở bên này, một lát lại nhìn Trình Công tử đang chép sách trước cửa sổ, không nén được mà khúc khích cười.
Ta đầy bụng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trình Thẩm cười tươi tít mắt, còn Trình Công tử thì đỏ bừng cả mặt.
Lúc này ta mới phát hiện, đôi mắt Trình Công tử cực kỳ đẹp, tròng đen tựa vực sâu.
Một năm trước ta chưa c.h.ế.t dưới gốc cây cổ thụ nghiêng ở đầu làng, nay lại suýt c.h.ế.t chìm trong vực sâu này.
--- Chương 12 ---
Ngày này, trăng tròn treo giữa không trung, ta đã hứa với Trình Thẩm hôm nay sẽ về sớm hơn.
Khi chuẩn bị rời đi, ta lại phát hiện dưới bàn khám bệnh có giấu một phong thư, trên đó đóng một hình dấu giống hệt hình dấu trên ngọc ấn tủy ngọc mà Trình Công tử mỗi ngày đều cẩn thận cầm trong tay mân mê.
Ta đặt thư vào ngăn hòm thuốc, mang về nhà giao cho Trình Công tử.
Trình Công tử nhìn thấy hình dấu trên thư đầu tiên là mừng rỡ khôn xiết, sau khi mở thư ra lại nhíu mày, ngón tay hắn bất an gõ lên mặt bàn:
「Ta có việc quan trọng cần đi xa một chuyến, xin Giang cô nương hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân ta.」
「Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Trình Thẩm.」
「Giang cô nương cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình, đợi ta trở về.」
Ngày hôm sau, con trai bệnh lao phổi của Quốc công phủ cũ đã chết, bên cạnh Tứ công chúa ở Kinh thành có thêm một nam sủng đến từ Giang Ninh thành.
Đến Tế Sinh Đường, ta ngồi trước bàn ngẩn người.
Thấy lão bản Túy Hồng Lâu ăn mặc sặc sỡ, trong tay kéo một nữ tử cũng ăn mặc sặc sỡ, họ lôi kéo nhau, bên cạnh còn có hai quy công đi theo.
Lão bản kéo nữ tử kia vào Tế Sinh Đường của ta, rồi thả phịch m.ô.n.g xuống chiếc ghế gỗ sam được ta lau bóng loáng.
Nữ tử đứng trước mặt ta, ta phát hiện nàng chính là cô nương suýt bị đứt cổ trên xe la hôm đó.
Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y ta, vòng vàng vòng bạc trên cổ tay va vào nhau leng keng: 「Cô nương, cầu xin nàng cứu ta và đứa bé trong bụng ta! Chưởng quỹ Nhân Tâm Đường nói, nếu ta phá thai lần nữa về sau sẽ không thể có con nữa!」
Lão bản cười nịnh nọt: 「Chẳng biết là giống của ai, giữ lại làm gì?
「Mau duỗi cổ tay ra để lang trung bắt mạch cho ngươi, biết đâu chưởng quỹ Tế Sinh Đường lại thấy ngươi còn có thể mang thai.」