4
Những ngày tiếp theo, anh ở lại nhà tôi.
Mọi thứ đều được sắp đặt tinh vi, từ vị trí phòng ngủ của anh, chiếc khăn tắm tôi "vô tình" đánh rơi sau khi tắm, đến những lần tiếp xúc cơ thể không thể tránh khỏi khi băng bó vết thương.
Tôi cố gắng thể hiện mình là người hoạt bát, vui vẻ, luôn nghĩ cách làm anh ta mỉm cười.
Tôi nấu cà ri thành hình chú gấu nhỏ, buộc băng gạc thành những chiếc nơ xinh xắn.
Mấu chốt là khi nam nữ độc thân sống chung một nhà, ngay cả người lạnh lùng như anh cũng chỉ nhịn được khoảng nửa tháng.
Trong những đêm dài, anh thường dùng đôi mắt đen láy khó dò xét nhìn tôi chăm chú.
Mặc dù trưởng nhóm đã dặn đi dặn lại rằng tôi phải giữ bình tĩnh, nhưng mỗi lần chống cằm nhìn anh, tôi không khỏi tự hỏi liệu mình đã bị lộ chưa.
Cho đến một ngày, vì công việc trinh sát, tôi phải về nhà muộn liên tiếp mấy hôm.
Hôm đó, điều khác thường là trong nhà không bật đèn.
Tôi cởi giày và thăm dò gọi tên anh vài lần.
Không có tiếng đáp lại. Đúng lúc tôi đang mò mẫm tìm công tắc đèn phòng khách thì cảm nhận được một bàn tay khẽ chạm vào gáy.
Trong phản xạ tức thời, tôi phải kìm nén mạnh mẽ cơn kích động muốn xoay người quật ngã đối phương qua vai.
Trần Bá Ngạn vẫn giữ nguyên tư thế đó và ôm lấy tôi trong bóng tối.
Cơ thể tôi chắc hẳn đã cứng đờ. Hơi thở của anh phả vào vành tai tôi, cảm giác bị người xa lạ dần dần kiểm soát khiến mọi tế bào trong cơ thể tôi đều gào thét phản kháng.
Thực ra, khi bước vào nhiệm vụ này, tôi đã biết rõ mục tiêu của mình.
Trong bóng tối, tôi từ từ thả lỏng cơ thể.
Nụ hôn của anh rơi nhẹ lên cổ tôi, vừa vấn vít vừa tinh tế.
...
Tôi phải đóng vai một cô gái ngây thơ, nhìn anh bằng ánh mắt non nớt nhất có thể.
Dù quan hệ đã tiến triển, Trần Bá Ngạn vẫn ít nói và luôn cảnh giác với tôi.
Điều đó chưa đủ, anh ta không hề biết những gì tôi đã làm vì anh ta.
Tôi ghi nhớ tất cả, những điều anh thích và không thích, biểu cảm của anh khi đối diện với những vật khác nhau, cách anh nhướng mày sau khi ăn món tôi nấu, hay khẽ mỉm cười khi tôi mặc một chiếc váy nào đó.
Tôi ghi nhớ tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, đến mức mỗi đêm đều ôn lại trong đầu.
Cuối cùng, tôi cũng thấy anh mỉm cười khi tôi ăn mì làm dính sốt ở khóe miệng, và cảm nhận được bàn tay anh xoa đầu tôi khi tôi đợi anh về nhà lúc nửa đêm và ngủ gật trên sofa.
Anh ngồi xổm trước mặt tôi, ngẩng đầu hỏi sao em còn chưa ngủ, và lúc đó tôi biết, bước đầu tiên, tôi đã thành công.
Nhưng chỉ có vậy thôi thì chưa đủ.
Tôi vẫn chưa được Trần Bá Ngạn đưa vào kế hoạch tương lai của anh. Tôi chỉ là cô bạn gái mà anh có thể chia tay bất cứ lúc nào.
Anh không bao giờ tiết lộ địa điểm giao dịch hay thực chất anh buôn bán những gì.
Nhưng rồi, cơ hội của tôi đã đến.
Tôi bị tổ chức đối địch với Trần Bá Ngạn nhắm đến.
Họ bắt cóc tôi trên đường đi chợ mua rau vào ngày hôm sau.
Mục đích rất đơn giản: họ biết tôi là người tình của Trần Bá Ngạn nên muốn dùng tôi để uy h.i.ế.p anh ta.
Tôi bị trói trên ghế và họ đặt máy quay để ghi lại.
Người ngồi đối diện tiết lộ hết mọi thứ về Trần Bá Ngạn cho tôi biết, nói rằng người yêu thân thiết của tôi thực chất là một kẻ buôn mai thuý, và anh tàn nhẫn, xấu xa đến mức nào.
Đầu óc tôi quay cuồng, vừa không thể tỏ ra quá bình tĩnh, vừa không thể hoảng loạn đến mức mất kiểm soát.
Tôi phải thể hiện hình ảnh một người phụ nữ kiên định, quả quyết, và quan trọng hơn cả, một người phụ nữ một lòng son sắt vì Trần Bá Ngạn.
Vào giờ thứ mười một sau khi tôi bị bắt cóc, Trần Bá Ngạn cuối cùng cũng xuất hiện tại nhà máy nơi tôi bị giam giữ.
Anh sinh ra đã hợp với màu đen. Sau này tôi mới hiểu, anh vốn là một ác quỷ gắn liền với tội ác.
Tay chân tôi bị trói, mắt rơm rớm nước nhìn anh ta, nhưng người yêu từng thân thiết với tôi mấy ngày trước giờ chỉ liếc nhìn tôi lạnh lùng.
"Điều kiện." Anh ta lên tiếng.
Giọng anh ta trong trẻo nhưng lạnh lùng, không chút cảm xúc.
"Ba nguồn cung cấp của mày, năm mươi cân hàng mới."
Họng s.ú.n.g sau đầu tôi lại ép chặt hơn.
Sau một lúc, Trần Bá Ngạn khẽ khịt cười.
"Mày nghĩ cô ta đáng giá đến thế sao?"
Với ánh mắt đầy khinh bỉ và chán ghét, anh ta nhìn tôi lần cuối rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi nhìn theo dáng hình cao gầy của anh ta gần như tan biến vào màn đêm.
Đáng lẽ mạng sống của tôi phải kết thúc tại đó.
Nhưng bất ngờ, họng s.ú.n.g sau đầu tôi đột nhiên chuyển hướng về phía lưng Trần Bá Ngạn.
"Cẩn thận!!!" tôi hét lên.
Trong khoảnh khắc kẻ đó bóp cò, tôi đã lao tới đẩy ngã anh ta. Nhưng trong tình thế cấp bách, viên đạn vẫn găm mạnh vào cánh tay tôi.
Tôi từng trúng đạn trước đây, nhưng lúc đó tôi còn mặc áo chống đạn.
Cơn đau dữ dội khiến đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát. Kẻ bên cạnh đã bị b.ắ.n thành tổ ong.
Quả nhiên, Trần Bá Ngạn không đến một mình, phía sau anh ta ẩn giấu không ít hỏa lực.
Anh ta tiến đến trước mặt tôi, nỗi đau hiện rõ trên mặt tôi không phải giả vờ.
Nhìn thấy anh ta, tôi lao đến ôm chầm lấy và khóc nức nở.
Rõ ràng anh ta ngỡ ngàng khi bị tôi ôm chặt.
Một lúc sau, tôi cảm nhận được bàn tay anh ta khẽ vuốt tóc tôi.
"Tại sao vậy?" Anh hỏi: "Ngay cả khi anh đã bỏ rơi em, em vẫn muốn cứu anh?"
Trong lòng tôi thầm nghĩ, viên đạn của kẻ đó còn chưa kịp rời nòng đã bị hỏa lực sau lưng anh biến thành tổ ong rồi.
Nhưng miệng tôi lại nói...
"Em chỉ... muốn bảo vệ anh theo bản năng thôi."
Trong bóng tối, giọng anh dường như dịu lại.
"Em không quan tâm anh đã làm gì sao?"
Tôi lắc đầu.
Trong lòng nghĩ rằng, Trần Bá Ngạn, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ biến anh thành chiếc huân chương rực rỡ nhất trên vai mình.
5
"Đang nghĩ gì vậy?"
Tôi giật mình quay lại thực tại khi một bàn tay cầm điếu thuốc đặt lên vai.
Mùi t.h.u.ố.c lá thoảng qua làm tôi thất thần trong giây lát. Đã lâu rồi tôi không ngửi thấy mùi này.
Nhiều đồng nghiệp có thói quen hút thuốc mỗi khi suy nghĩ, nhưng Trần Bá Ngạn chưa bao giờ hút khi ở bên tôi.
Để duy trì hình tượng cô gái ngoan hiền, tôi cũng không thể hút trước mặt anh ta.
"Đã lập được công lớn rồi, chắc cô sẽ rút về tuyến sau phải không?"
Lý Nghiên và tôi ngồi cạnh nhau trên bậc thang hành lang. Anh ta vừa vò mái tóc rối bù vừa lật qua lật lại tập báo cáo trong tay.
Tôi khẽ gật đầu.
Những người như chúng tôi, dù kết cục thế nào, cuối cùng cũng chỉ như hạt cát nhỏ tan vào bụi trần mà thôi.
"Sau khi xuất ngũ, cô muốn làm gì?"
"Giáo viên tiếng Anh."
Tôi trả lời không chút đắn đo. Anh ta nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
" Tôi nghĩ mình cũng có năng khiếu dạy học đấy..."
...
Trần Bá Ngạn chưa từng được đến trường.
Tiếng Anh của anh ta là do tôi dạy.
Có lẽ tôi thực sự có năng khiếu sư phạm, hoặc cũng có thể anh ta vốn rất thông minh.
Ban đầu, anh ta còn nói "em là của anh" thành "You is my", nhưng giờ đây đã có thể dùng một câu tiếng Anh hoàn chỉnh để tuyên chiến với cảnh sát.
Đúng vậy, tôi tin rằng mọi hành động của Trần Bá Ngạn đều là lời tuyên chiến với cảnh sát, đồng thời cũng là cách ép tôi phải xuất hiện.
Anh ta ngông cuồng đến mức quay lại nơi chúng tôi từng sống chung và còn cố tình để lại dấu vết.
Đó chính là thông điệp gửi đến tôi rằng, anh ta sẽ tìm được tôi, dù có bao nhiêu cảnh sát bảo vệ đi chăng nữa, tôi cũng không thể thoát khỏi tay anh ta.
...
" Tôi nghĩ việc các anh giữ tôi ở đây canh chừng thế này không phải là cách hay đâu."
Trong phòng khách sạn, tôi khoanh tay nói với Lý Nghiên đang tựa vào cửa.
"Nếu Trần Bá Ngạn muốn tìm tôi, chúng ta nên để tôi ra ngoài làm mồi nhử."
Anh ta thở dài.
"Cô nói gì vậy? Mạng người nào cũng quý cả. Chưa đến giây phút cuối cùng, không ai muốn đồng đội mình phải hy sinh đâu."
Thấy tôi vẫn im lặng, anh đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
"Tiểu Giang à, cô biết rõ bọn buôn mai thuý mất hết nhân tính sẽ trả thù người nằm vùng t.àn nh.ẫn thế nào mà."
...
Ánh nắng gay gắt bên ngoài chiếu vào phòng, dù đã kéo rèm vẫn không ngăn được.
Khe sáng lọt qua rèm chao động nhẹ nhàng.
Phải, làm sao tôi có thể không biết.
Cha tôi từng là đại đội trưởng của đội chống mai thuý thành phố Trường Minh, bọn buôn mai thuý đã treo thưởng một triệu đô la cho cái đầu của ông.
Khi tôi theo chú hai tìm được th.i th.ể của cha, tôi vẫn chưa tốt nghiệp học viện cảnh sát.
Tôi có nên cảm ơn ông không, vì đã dạy cho con gái mình bài học cuối cùng.
Cả đời này tôi chưa từng thấy th.i th.ể nào c.h.ế.c thảm hơn cha tôi.
Từ đó về sau, dù chứng kiến cảnh tượng kinh khủng nào, lòng tôi cũng không còn một gợn sóng.
Cha tôi thường nói, Chiến công hạng Nhất của cảnh sát chống mai thuý rất khó đạt được khi còn sống, nên tôi chỉ muốn lập được một chiến công khi còn sống, để ông trên trời có thể nhìn thấy.
...
Ngày thứ ba sau khi Trần Bá Ngạn vượt ngục.
Chuyên gia phác họa trong cục một lần nữa yêu cầu tôi cung cấp tất cả chi tiết về Trần Bá Ngạn.
Không còn cách nào khác, với tư cách người từng tiếp xúc thân mật với anh ta, mọi kinh nghiệm của tôi đều vô cùng quý giá.
Sau lần tôi đỡ đạn cho Trần Bá Ngạn, anh ta dần bộc lộ con người thật với tôi.
Trong thời gian đó, tôi dần nhận ra anh ta thực sự là một người khao khát tình yêu.
Điều này quá thuận lợi cho tôi.
Thực ra, nửa đời trước Trần Bá Ngạn hiếm khi đến gần phụ nữ.
Anh ta mồ côi từ nhỏ.
Anh ta lớn lên trong tay bọn buôn người, nhưng nhờ miệng lưỡi ngọt ngào và sự lanh lợi, anh ta đã thoát khỏi số phận bị c.ắt lư.ỡi b.ẻ ch.ân để đi ăn xin.
Những trải nghiệm thời thơ ấu hầu hết đều tàn khốc và đau đớn, có lẽ ngay cả bản thân anh ta cũng không nhận ra mình khao khát một tâm hồn dịu dàng, thuần khiết để yêu thương mình đến nhường nào.
Trần Bá Ngạn có thiên bẩm của một tên tội phạm, quả quyết, bình tĩnh, cố chấp và tàn nhẫn.
Nhưng với tư cách một người yêu, anh ta lại ngốc nghếch đến bất ngờ.
Anh ta dễ dàng đắm chìm trong sự dịu dàng, luôn nôn nóng lấy lòng người mình thích. Dù cố tỏ ra không quan tâm, nhưng mọi tâm tư đều hiện rõ qua những biểu cảm nhỏ nhất.
Vì vậy, dù trong chuyện tình cảm tôi cũng chỉ là kẻ mới vào nghề, nhưng dựa vào kiến thức tâm lý học từng học ở trường cảnh sát, tôi vẫn có thể nắm bắt được anh ta.
Bước cuối cùng là cắm vào tim anh ta một mũi kim thép không thể nhổ ra.
Nếu có điều gì khắc sâu hơn cả việc đồng hành cùng nhau mãi mãi, thì đó chính là sau khi đồng hành mãi mãi, đột nhiên biến mất.
Khi Trần Bá Ngạn dần leo lên những vị trí cao hơn, xung quanh anh ta tất nhiên không tránh khỏi vây quanh bởi đám mỹ nhân.
Dù biết tôi là "chị dâu", vẫn có không ít cánh bướm lao vào như thiêu thân.
Nổi bật nhất trong số đó chính là "Uyển Nhi".
"Uyển Nhi" có lẽ chỉ là nghệ danh. Người phụ nữ này có vẻ ngoài rực rỡ, hoàn toàn khác biệt với phong cách của tôi. Cô ta như một cây kim bạc xinh đẹp nhưng tẩm độc.
Cô ta nhắm vào Trần Bá Ngạn, quyết tâm thay thế vị trí "chị dâu" của tôi.
Bề ngoài là chủ chuỗi quán bar địa phương, thực chất cô ta là kẻ buôn mai thuý có lượng hàng lớn nhất khu vực.
Nếu cô ta thực sự quyến rũ được Trần Bá Ngạn, đó sẽ là sự liên minh của hai thế lực mạnh, và tất nhiên tôi sẽ không còn cơ hội.
Cô ta chẳng coi tôi ra gì, cho rằng một cô gái trẻ như tôi sẽ dễ dàng bị loại bỏ.
Thời điểm đó, mối quan hệ giữa tôi và Trần Bá Ngạn đang trong giai đoạn dậm chân tại chỗ.
Anh ta vẫn đối xử rất tốt với tôi, thậm chí có thể nói là yêu thương nồng thắm, nhưng chưa bao giờ thẳng thừng từ chối Uyển Nhi.
Khi đó, tôi nghĩ: tốt quá.
Nữ chính, nam chính, và kẻ thứ ba.
Một vở kịch lớn, nếu diễn tốt, tôi có thể khiến anh ta nhớ tôi cả đời.
...
Lần đó, chúng tôi tham dự một bữa tiệc trên du thuyền.
Bề ngoài là tiệc thường niên của một công ty niêm yết, thực chất là cuộc tụ họp lớn của giới buôn mai thuý.
Trên tàu cũng có người của chúng tôi ẩn náu. Trong bầu không khí ngầm đầy sóng gió, tôi xuất hiện với vai trò người yêu của Trần Bá Ngạn.
Uyển Nhi liên tục tìm cách khiêu khích.
Ban đầu là làm tôi mất mặt trong bữa tiệc, sau đó trắng trợn quyến rũ Trần Bá Ngạn ngay trước mặt tôi.
Và Trần Bá Ngạn không hề từ chối.
Đến lúc này, tôi biết rằng đã có vấn đề.
Dù Trần Bá Ngạn có thay lòng nhanh đến đâu, tôi vẫn là "chị dâu" được công nhận trước mặt mọi người.
Đến tối, khi tôi tắm xong bước vào phòng anh ta, bị anh ta nắm cổ tay ép vào khung cửa.
"Bé cưng, thề với anh đi, em chưa từng lừa dối anh."
Khoảnh khắc đó, tim tôi lạnh buốt.
Tôi đã hình dung cảnh mình vinh quang trở về, nhưng liệu có thể trở về an toàn hay không lại là chuyện khác.
Thế nhưng, anh ta chỉ yêu cầu tôi thề thốt.
Thề thốt.
Điều đó có nghĩa là anh ta không có bằng chứng gì. Rất có thể Uyển Nhi đã thì thầm bên tai, gieo nghi ngờ rằng tôi là kẻ nằm vùng.
Bản thân anh ta cũng không thể quyết định.
Lúc này tôi không thể tỏ ra quá hoảng hốt, cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh.
"Em chưa từng lừa dối anh."
Tôi lặp lại lời thề theo yêu cầu của anh ta.
Anh ta buông cổ tay tôi ra.
"Trần Bá Ngạn, em..."
Tôi cố nắm lấy cổ tay anh ta nhưng bị hất ra.
"Em không lừa anh..."
Giọng tôi run rẩy.
"Ngoan, về phòng em đi."
Giọng anh ta dịu lại, nhưng lời nói không cho phép cãi lại.
Tôi không chịu đi, cố móc ngón tay vào tay anh ta. Anh ta đẩy tôi ra, và tôi đứng đó, ngây người nhìn anh ta.
"Uyển Nhi nói đúng, có lẽ em thực sự là một người phụ nữ rất giỏi diễn xuất."
Trong bóng đêm, đôi mắt đen thẫm của anh ta nhìn thẳng vào tôi.
Tôi nhìn lại anh ta với ánh mắt không thể tin được.
"Anh thà tin cô ta còn hơn tin em sao?"
...
Anh ta chỉ để lại cho tôi tiếng cánh cửa đóng sập không chút nể tình.
Những giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mi tôi bỗng khựng lại.
Trần Bá Ngạn quả thật rất nhạy bén. Tôi không nghĩ rằng Uyển Nhi là nguyên nhân thực sự khiến anh ta đổi ý, mà chính là giác quan thứ bảy của anh ta đã cảm nhận được điều gì đó.
Dù tôi có đóng vai hoàn hảo đến đâu, một số thứ vẫn có thể bị lộ.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã được gieo, không ai biết được khi nào nó sẽ mọc thành cây cao vút.
Vì vậy, cần một liều thuốc mạnh.
Nhờ ơn Uyển Nhi, cô ta đã vô tình dựng sẵn cho tôi một sân khấu hoàn hảo.