6
Tôi luôn nói với Trần Bá Ngạn rằng mình sợ nước.
Thực ra, hồi cấp ba tôi từng là quán quân đội bơi của trường.
Không ngờ một chi tiết nhỏ đã được giấu kín từ lâu lại có thể phát huy tác dụng vào hôm nay.
Trên tàu còn có một đồng nghiệp cảnh sát khác đang làm nằm vùng, anh ấy cải trang thành thủy thủ.
Anh ấy cho tôi biết rằng mép tàu ở vị trí cao nhất của boong tàu có thể bị camera giám sát ghi lại toàn bộ.
Theo lộ trình của con tàu này, ở vị trí cách tàu khoảng chín trăm mét có một hòn đảo nhỏ.
Đêm nay gió biển không mạnh, và vào khoảng hai, ba giờ sáng, trên boong tàu hầu như không có mấy người.
Tôi đứng ở vị trí đã được tính toán trước, điều chỉnh góc sao cho camera có thể quay rõ nhất.
Gió biển thổi bay vạt váy trắng của tôi khi tôi soạn xong tin nhắn gửi cho Trần Bá Ngạn.
"Em biết mình không thông minh bằng cô ta, cũng không có năng lực bằng cô ta, nhưng như thế này..."
"Liệu có thể chứng minh rằng em chưa từng lừa dối anh không?"
Rồi tôi nhảy thẳng xuống biển.
...
Dùng cái c.h.ế.c để chứng minh sự trong sạch và tình yêu của mình có thể tác động mạnh mẽ đến một người thiếu thốn tình cảm.
Đêm đó, tôi dựa vào một chiếc la bàn và mặt đồng hồ thể thao phát sáng để bơi đến hòn đảo nhỏ kia.
Tôi nằm bẹp trên bãi cát chờ đồng nghiệp đến tiếp ứng, và trong thời gian đó suýt bị những con chim lạ coi như xác c.h.ế.c mà mổ tới tấp.
Nói ngắn gọn thôi, trải nghiệm này hoàn toàn có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu sống sót kỳ diệu.
May mắn là cuối cùng đồng nghiệp đã chèo xuồng cao su đến đón tôi, sau đó tôi ẩn náu tại một làng chài trên đảo khác trong một thời gian.
Trong khoảng thời gian đó, tôi biết được rằng Trần Bá Ngạn đã phát điên đi tìm tôi.
Mặc dù băng ghi hình đã ghi lại toàn bộ cảnh tôi, người " không biết bơi", đã nhảy xuống biển để chứng minh sự trong sạch của mình với anh ta.
Anh ta vẫn không chịu tin rằng tôi đã c.h.ế.c.
Chưa ai từng thấy anh ta hoảng loạn đến vậy, anh ta đã huy động hàng loạt thuyền chài để tìm kiếm tung tích của tôi.
Do tai nạn trên biển hôm đó, tôi bị thương không nhẹ nên vẫn phải dưỡng thương một cách chậm rãi.
Ngày anh ta tìm thấy tôi, tôi đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong nhà dân chài, b.í.m tóc buông lơi sang một bên, cúi đầu nhìn bóng hoàng hôn phản chiếu.
Tôi đã tính toán kỹ lưỡng, từ góc nhìn của anh ta, nửa gương mặt tôi sẽ trông vừa thê lương vừa có sức sát thương mạnh mẽ.
Sau tất cả những gì tôi đã bỏ ra, kết quả đương nhiên là như ý. Anh ta gần như lảo đảo chạy đến ôm chặt lấy tôi.
Đàn ông, tất cả đều như vậy thôi.
Họ thích những người phụ nữ sẵn sàng hy sinh tất cả vì họ mà không đòi hỏi bất cứ điều gì đáp lại.
Tôi cảm giác như mình sắp bị Trần Bá Ngạn siết chặt vào trong cơ thể anh ta.
Tôi mở miệng, dùng giọng nhẹ nhàng pha chút khàn đặc để nói với anh ta.
"Trần Bá Ngạn, anh có thể rời bỏ em mà."
"Em không sao đâu."
"Nếu anh thích cô ta, thì cứ việc bỏ em đi."
"Chỉ là, anh có thể..."
"Anh có thể nói thẳng với em rằng anh không cần em nữa được không..."
Tôi cảm nhận được cơ thể anh ta bỗng cứng đờ lại.
Ngón tay anh ta khẽ vuốt tóc tôi, khác với lần trước, lần này Trần Bá Ngạn đã thực sự động lòng.
Giờ đây, người không thể rời xa tôi chính là anh ta.
Tôi tựa cằm vào hõm vai anh ta.
Nếu như lần nhảy xuống biển là một canh bạc lớn, thì lúc này...
Tôi đã thắng hoàn toàn.
7
"Cô nghĩ xem, sau khi trốn thoát, Trần Bá Ngạn sẽ đi đâu?"
"Anh ta là một kẻ điên cuồng, làm sao tôi có thể hiểu được suy nghĩ của một người như vậy."
Trong văn phòng, tiếng quạt máy xoay vù vù không ngừng.
Ánh sáng chiếu qua khe rèm lá dọc, hắt vào căn phòng đầy những cảnh sát đang hoang mang.
Không tin tức, không dấu hiệu, như thể anh ta đã bốc hơi khỏi thế gian.
Tuy nhiên, mọi người đều tin chắc rằng anh ta sẽ xuất hiện lần nữa, anh ta chưa bao giờ là người bỏ cuộc.
"Gia đình của Tiểu Giang đã được bảo vệ chu đáo chưa?"
"Người nằm vùng đã bị lộ, chúng ta phải tính đến khả năng Trần Bá Ngạn sẽ trả thù những người thân của cô ấy."
Lý Nghiên sắp xếp lại đống tài liệu, xoa trán mệt mỏi rồi nhìn về phía tôi.
Đúng vậy, dù gì thì Trần Bá Ngạn cũng đã biết danh tính thật của tôi.
Vì thế, gia đình tôi hiện đang được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt.
Nếu không có gì bất thường...
Nhưng hôm nay mi mắt phải của tôi cứ giật liên tục.
Dù không phải người mê tín, nhưng trong cơ quan, những người lớn tuổi thường tin vào những điềm báo như vậy.
Chẳng hạn như trước khi đưa ra quyết định quan trọng, họ sẽ ăn một món mình thích để xem khẩu vị có thay đổi không, gọi là "cảm phong".
Trùng hợp thay, bữa sáng nay tôi chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
Tôi ngồi tại chỗ, mắt nhìn xuống. Rõ ràng sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi đã có thể rút về hậu phương, thậm chí còn dự định xin nghỉ phép đi du lịch. Nhưng có vẻ như số phận đang trêu đùa tôi.
Cửa phòng họp bất ngờ bị một cảnh sát đẩy mạnh vào.
Khi ánh mắt hoảng loạn của anh dừng lại trên tôi, tim tôi như thắt lại.
"Cảnh sát Giang, cháu trai của chị gặp chuyện rồi."
...
"Cậu bé được phát hiện vào lúc chín giờ sáng nay, tại chợ đầu mối đường Đông Hoài."
Ngồi trong xe, tôi ngẩn ngơ lắng nghe viên cảnh sát thuật lại báo cáo.
"Trên bắp tay, cổ tay và gốc đùi đều có vết kim tiêm. Kiểm tra sơ bộ cho thấy đã bị tiêm nhiều liều heroin liều cao."
"Hiện tại đã được đưa vào Bệnh viện Nhân Dân Số Một, đang được cấp cứu trong phòng mổ."
...
Trần Bá Ngạn đã bắt đầu trả thù...
Tôi cố mở miệng nhưng không thể thốt nên lời.
Đầu óc tôi ong ong, tự nhủ phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Điều tôi muốn hỏi, điều tôi thực sự muốn hỏi là...
"Không phải đã bố trí người bảo vệ rồi sao? Tại sao vẫn để xảy ra chuyện như vậy?"
Lý Nghiên lên tiếng hỏi thay tôi.
"Cậu bé đang học lớp 12, sắp thi đại học rồi."
"Mẹ cậu ấy nói không thể để con mình bị chậm trễ việc học, nên chỉ sắp xếp cảnh sát hộ tống khi đi học và tan trường thôi."
"Ai ngờ vẫn..."
...
Tôi chợt nhớ ra, tôi đã hứa với thằng nhóc Hạ Chí Hào rằng khi nó đỗ trường top, tôi sẽ mua tặng nó một chiếc máy tính gaming đời mới nhất.
Mà giờ đây, nó đang nằm trong phòng mổ, còn tôi đứng bên ngoài trong sự bất lực.
Tiếng khóc thảm thiết của chị họ tôi dội vào tai, từng đợt, từng đợt không ngừng.
Trong tay tôi nắm chặt túi đựng vật chứng chứa một mảnh giấy.
Mảnh giấy được tìm thấy trong túi của Hạ Chí Hào, là thông điệp Trần Bá Ngạn để lại cho tôi.
Chữ viết của anh ta không đẹp, với những nét bút nhọn thể hiện sự cố chấp đặc trưng.
Trên đó chỉ viết:
"Không được phép không yêu tôi."
8
"Đến giờ các anh vẫn không hiểu cái quái gì hả?!"
Trong sân bệnh viện, lần đầu tiên sau mấy ngày qua, tôi hét thẳng vào mặt Lý Nghiên.
"Mục tiêu của Trần Bá Ngạn quá rõ ràng, chính là tôi! Chừng nào tôi chưa xuất hiện, chừng nào anh ta chưa bị bắt, sự trả thù của anh ta sẽ còn tiếp diễn!"
"Tại sao các anh không dùng tôi làm mồi nhử để anh ta lộ diện?"
Lý Nghiên không đáp, dưới chân anh là cả đống tàn thuốc.
"Cháu tôi vừa được đưa ra khỏi phòng mổ."
Tôi luôn nghĩ mình đủ bình tĩnh, nhưng vào lúc này, giọng tôi vẫn run rẩy.
"Chị ấy khóc như vậy, mà vẫn không trách tôi."
"Chị ấy bảo có thể trách nhiều người, nhưng không thể trách tôi."
"Vậy tôi biết làm gì đây?! Con trai chị ấy đã ra nông nỗi này vì tôi!"
"Dù tôi có c.h.ế.c đi, lấy mạng này đền cho con chị ấy, cũng vẫn không đủ..."
Con người có phải luôn cần một cái cớ để giải tỏa cảm xúc không?
Có lẽ tôi đã kìm nén quá lâu rồi.
Một lúc sau, tôi mới cảm nhận được bàn tay đặt lên vai mình.
"Vất vả rồi, Tiểu Giang."
Lý Nghiên mỉm cười chua xót, vỗ nhẹ vai tôi.
Làm đồng nghiệp với nhau bao lâu, chỉ một cử chỉ nhỏ như vậy của anh cũng đủ để tôi hiểu.
Đã đến lúc phải đánh canh bạc cuối cùng rồi.
...
Xét đến cùng, việc Trần Bá Ngạn có thể vượt ngục thực chất là do tình báo chúng tôi nắm giữ về anh ta có nhiều sai sót.
Chúng tôi đã đánh giá thấp hỏa lực của anh ta cũng như những tàn dư còn sót lại sau lưng anh ta.
Chắc chắn phải có điều gì đó chưa bị quét sạch hoàn toàn, như những kíp nổ chôn sâu dưới lòng đất mà chúng tôi đã bỏ qua.
Kế hoạch bây giờ rất đơn giản: nếu Trần Bá Ngạn vẫn cứ cố chấp với tôi như vậy...
Tôi sẽ làm mồi nhử để dẫn anh ta ra.
Thế nhưng, chúng tôi chưa kịp bố trí xong kế hoạch thì anh ta đã tự tìm đến cửa.
Lúc ba giờ sáng, cục nhận được một email nặc danh.
Yêu cầu đưa tôi đến một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía Đông trong tình trạng bị trói toàn thân, bịt mắt, không thể cử động tay chân.
Nếu không làm theo, năm quả b.o.m giấu trong khu trung tâm thành phố sẽ bị kích nổ.
...
Hành động này khiến vị cục trưởng già vốn quen ngủ sớm dậy sớm tức giận đến mức bật dậy khỏi giường ngay lập tức.
Chúng tôi họp xuyên đêm.
Đúng là tôi sẽ bị trói và đưa đến địa điểm chỉ định của Trần Bá Ngạn.
Tuy nhiên, khu vực đó sẽ được bao vây bởi gần mười xe bọc thép và hàng trăm cảnh sát.
Máy bay không người lái sẽ tuần tra 24/7, còn máy nghe lén và định vị đã được gắn kỹ trong lớp áo của tôi.
Nói một câu thôi: nếu Trần Bá Ngạn dám xuất hiện...
Anh ta nhất định sẽ không thoát được.
...
"Sợ không?"
Lý Nghiên lấy tấm vải đen che mắt tôi khi mọi việc bố trí đã cơ bản hoàn tất.
Vì Trần Bá Ngạn cũng yêu cầu không được có cảnh sát xuất hiện trong vòng trăm dặm, nên vòng phong tỏa không thể ở quá gần tôi.
Nói cách khác, tôi sẽ phải một mình chờ đợi trong bóng tối dày đặc của nhà xưởng, không biết đến bao giờ.
Tôi lắc đầu. Từ nhỏ, tôi đã không hề sợ bóng tối.
Mắt bị che đi, tôi cảm nhận được Lý Nghiên khẽ chỉnh lại mái tóc của tôi.
Anh đứng rất gần, nghiêm túc nói vào tai tôi:
"Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt Trần Bá Ngạn về quy án."
"Sau đó, chúng ta sẽ đi ăn một bữa ở nhà hàng buffet mới mở ở phía bắc thành phố nhé."
...
9 giờ 45 phút tối.
Thời gian trôi thật chậm trong bóng tối, huống hồ tôi còn đang bị trói chân tay.
Nói thật thì, ngoài cảm giác cơ thể ê ẩm, thách thức lớn nhất với tôi là phải luôn giữ đầu óc tỉnh táo.
Nút thắt họ dùng để trói tôi thực ra là trông như nút c.h.ế.c. Khi cần thiết, tôi hy vọng mình có thể góp phần vào việc bắt giữ tên tội phạm truy nã này.
Chỉ là thời gian trôi qua từng phút, vẫn không có động tĩnh gì.
Điều này khiến tôi không khỏi nhớ đến lần đầu tiên cũng bị trói và chờ đợi anh ta như thế này.
... Không biết anh ta có thấy người đông quá nên không dám đến không?
... Hay là anh ta đang cố tình đùa bỡn chúng tôi?
Thực ra trước đó, chúng tôi đã tưởng tượng đủ cách Trần Bá Ngạn có thể bắt cóc tôi.
Nhưng chưa từng nghĩ đến kiểu này …
Một cuộc tập kích trực diện và tàn bạo.
...
Quả b.o.m đầu tiên phát nổ trong khu rừng ngoại ô phía Đông.
Tiếng nổ trong thoáng chốc khiến tai tôi gần như điếc hẳn.
Sau đó là tiếng đạn xuyên qua và tiếng hò hét vọng lại từ xa.
Anh ta hoàn toàn không định lẻn đưa tôi đi, đây rõ ràng là cách hành động của một tên cướp manh động.
Thậm chí có lẽ...
Đây không phải là hỏa lực mà một kẻ đào tẩu thông thường có thể sở hữu.
Khi nhận ra điều này, tôi lập tức cố nới lỏng nút trói ở cổ tay.
Đáng tiếc, đã quá muộn.
Khi tôi nghe thấy tiếng "phụt" vang lên, vẫn không kịp rút tay ra khỏi vòng dây trói.
Khí độc sặc sụa lập tức tràn ngập mũi tôi. Tôi cố gắng vươn tay chụp lấy bất cứ thứ gì, nhưng ý thức dần chìm vào mơ hồ.
Ngã xuống, tấm vải che mắt tuột ra.
Trong cơn mê man, tôi thấy một đôi giày da xuất hiện trước mặt.
Điều cuối cùng tôi nghĩ trong đầu là:
Mình đã sai rồi.
Đây hoàn toàn không phải trang bị vũ trang mà một kẻ buôn mai thuý thông thường có thể sở hữu.
Anh ta vẫn còn giấu nhiều điều khỏi tôi.
Anh ta còn đáng sợ hơn tôi tưởng rất nhiều.