9
Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà ẩm ướt.
Mưa nhỏ rơi trên bậu cửa, như thể đây chỉ là một buổi chiều thu bình thường.
Chiếc TV cũ kỹ trong phòng bên vẫn đang phát sóng, còn tôi nằm trên giường.
Rõ ràng không có gì trói buộc tôi, nhưng tôi vẫn không thể cử động.
Tôi đoán, có lẽ thuốc vẫn chưa hết tác dụng.
Quần áo trên người đã bị thay, vậy những thiết bị nghe lén và định vị chắc chắn cũng đã bị tháo bỏ.
Tôi cố đảo tròng mắt, nhưng thấy mí mắt nặng trĩu.
...
Hai mươi phút sau khi tôi tỉnh lại trong căn phòng này, có người bước đến bên giường.
"Lâu rồi không gặp."
Người đàn ông vẫn rất hợp với màu đen, như một cây tùng cô độc sừng sững giữa bão tuyết.
Trần Bá Ngạn.
Đúng là đã lâu không gặp.
Lần cuối tôi gặp anh ta là khi đeo còng tay cho anh ta.
"Bé cưng."
Tôi không thể cử động, đành mặc cho gã đàn ông này muốn làm gì thì làm.
Khi thấy vẻ mặt hơi có ý vui của anh ta, tôi hiểu ngay rằng chọc giận một tên trùm mai thuý sẽ có kết cục như thế nào.
Mũi kim đè xuống bắp tay tôi, tôi nhìn người đàn ông chậm rãi tiêm thuốc vào cơ thể mình.
Đây là lần đầu tiên.
Tiêm xong, anh ta khẽ vuốt tóc tôi rồi đặt một nụ hôn lên khóe môi.
"Bé cưng à, em chẳng ngoan chút nào cả."
10
Dưới đây là cuộc đối thoại đầu tiên giữa tôi và Trần Bá Ngạn sau khi tôi lấy lại khả năng nói chuyện.
"Anh tiêm cho tôi thứ gì vậy?"
"Heroin."
"Yên tâm, liều lượng rất nhỏ thôi."
"..."
"Đồng đội của tôi hy sinh nhiều không?"
"Không, có lẽ bên tôi thiệt hại còn nặng nề hơn."
"..."
"Anh còn bao nhiêu s.ú.n.g trong tay? Đang nắm giữ bao nhiêu mai thuý? Dù đang bị truy nã, anh vẫn có thể cung cấp hàng cho người khác sao?"
Anh ta mỉm cười.
"Bé cưng, em nghĩ anh vẫn có thể kể hết cho em như trước đây sao?"
Mu bàn tay anh ta áp nhẹ lên má tôi.
Khi anh ta tiến lại gần, tôi có thể ngửi thấy mùi hương tùng bách thoang thoảng.
"Cô cảnh sát đáng yêu của anh."
"Tình yêu này, rốt cuộc là bất hạnh của anh, hay là bất hạnh của em đây?"
...
Hoạt động của tôi bị giới hạn trong căn phòng nhỏ này.
Từ cửa sổ nhìn ra, tôi thấy những tán cây rậm rạp và bức tường đặc trưng của khu tập thể cũ.
Việc kêu cứu là điều không thể, bởi nếu Trần Bá Ngạn có thể sống công khai ở đây...
Thì rất có thể, không chỉ cầu thang mà còn cả khu tập thể này đều là một phần của tổ chức sản xuất và buôn bán mai thuý.
Cuối cùng, tôi vẫn sơ sót điều gì đó, trở thành con tốt để anh ta thoát khỏi tình thế nguy hiểm.
...
Đêm nào anh ta cũng trở về căn phòng này.
Mỗi lần đến, anh ta đều mang theo những thứ mà anh ta nghĩ sẽ làm tôi vui.
Chỉ là anh ta không biết, mọi sở thích trước đây của tôi đều chỉ là giả vờ để chiều lòng anh ta.
Khi anh ta tiêm cho tôi mũi thứ hai, tôi suýt nữa đã muốn kết thúc cuộc đời mình.
Cuối cùng, tôi chỉ lao vào phòng tắm và nôn đến mức trời đất quay cuồng.
Tôi vịn bồn rửa, nhìn bóng hình mình phản chiếu trong gương.
Đôi mắt đỏ ngầu, làn da tái nhợt, và đôi môi không ngừng run rẩy.
Tôi không muốn c.h.ế.c.
Dù phải quỳ gối.
Dù phải sống nhục nhã.
Tôi vẫn không muốn c.h.ế.c.
...
Khoảng cách giữa các mũi tiêm ngày càng ngắn lại, và tôi hiểu quá rõ anh ta đang định làm gì với tôi.
Một đêm nọ, khi tôi đang lăn lộn đau đớn trên giường, anh ta đẩy cửa bước vào.
"Em muốn cái này không?"
Anh ta cúi người, nhìn xuống tôi bằng ánh mắt trầm lặng.
"Hãy cầu xin anh đi."
Thứ trong tay anh ta, vật mà trước đây tôi coi như tai họa, luôn cố gắng tránh xa.
Giờ đây, lại trở thành cứu cánh cho tôi.
Tôi biết, khi kim tiêm đ.â.m vào hõm tay, mọi đau đớn sẽ tan biến. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Một lần nữa, tôi tự nhủ với bản thân.
Phải sống, không được c.h.ế.c.
Thấy tôi gật đầu, anh ta mỉm cười đầy hài lòng.
Anh ta đè tôi xuống giường, hôn từ khóe mắt xuống đến xương quai xanh.
Anh ta đã thỏa mãn.
Anh ta biết, từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ta nữa.
11
Tôi không biết Trần Bá Ngạn làm giấy tờ giả ở đâu.
Hai cuốn sổ đỏ, có con dấu, có ảnh.
Giấy chứng nhận kết hôn giữa tôi và anh ta.
Anh ta ôm tôi trong lòng, rồi tự bật cười trước.
"Có lẽ em sẽ không bao giờ đồng ý lấy anh, phải không?"
"Nên thôi, không sao cả, anh đã làm sẵn cho cả hai chúng ta rồi."
Ánh mắt tôi hướng về mặt kính, nơi phản chiếu hình ảnh của tôi và anh ta.
Đôi lúc tôi nghĩ, hay cứ như vậy đi, cứ mơ hồ sống tiếp như thế này.
Cũng có lúc tôi muốn dùng cái c.h.ế.c để trả thù anh ta. Nếu tôi c.h.ế.c, người này chắc cũng sẽ đau khổ một thời gian.
Nhưng không, tôi không thể làm vậy.
Tôi không yếu đuối đến thế.
...
Đêm nào Trần Bá Ngạn cũng ôm tôi ngủ.
Có lẽ ngay cả anh ta cũng không ngờ rằng tôi lại thuận theo anh ta một cách ngoài dự đoán như vậy.
Anh ta bắt đầu cho phép tôi có một vài hoạt động tự do.
Hôm đó, trời đổ mưa lớn.
Anh ta che ô đón tôi đi, khi tôi xuống cầu thang, trọng tâm không vững, tôi ngã mạnh xuống đất.
Anh ta bế tôi lên, bế rất lâu.
Anh ta xin lỗi tôi không biết bao nhiêu lần.
Anh ta biết chính mình đã khiến tôi trở nên như thế này.
Nhưng nếu muốn khống chế tôi, anh ta buộc phải làm vậy.
...
Có lẽ vì tôi quá ngoan ngoãn nên Trần Bá Ngạn không nhốt tôi nhiều.
Tuy nhiên, với bất kỳ phương diện nào có thể giúp tôi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, anh ta vẫn cực kỳ cảnh giác.
Hôm đó, tôi cùng anh ta xuống quán nhỏ dưới lầu ăn sáng.
Không khí lạnh năm nay đến sớm, tôi co rụt cổ lại.
Quán nhỏ này... có lẽ cũng có liên quan đến Trần Bá Ngạn.
Tôi ăn được hai miếng mì đã không nuốt nổi, đẩy phần của mình sang trước mặt anh ta.
Anh ta thở dài, đưa tay xoa đầu tôi.
"Ít nhất em ăn quả trứng ốp đi."
"Không thích."
Tôi né tránh bàn tay anh ta.
"Trước đây em chẳng phải rất thích sao?"
"Đó chỉ là để lừa anh thôi."
..."
Anh ta cũng không chê, ăn nốt bát mì tôi bỏ lại.
Tôi đút tay vào túi áo, nhìn làn khói bốc lên từ nồi đang bay lượn, đôi khi tan vào làn sương mờ của buổi sáng mùa đông.
...
Trần Bá Ngạn thực sự nghĩ đủ mọi cách để làm tôi vui.
Anh ta mang về một đĩa trò chơi.
Một game hai người chơi khá phổ biến.
Hai người cần phối hợp để vượt ải, nhưng mỗi lần đến lượt tôi, tôi luôn thất bại.
"Hóa ra cảnh sát Giang cũng có chuyện không giỏi nhỉ."
Người bên cạnh cười, mắt cong lên, như tuyết trên cành thông chợt tan chảy.
Tôi quay mặt đi, không nhìn anh ta, ném tay cầm sang một bên.
" Tôi đâu thể luôn chiều anh mãi được."
..."
Anh ta cũng đặt tay cầm xuống, chạm vào mặt tôi, ép tôi vào ghế sofa.
Trong đồng tử đen láy của anh ta, tôi thấy hình ảnh của chính mình, như một hồn ma hư ảo.
Nụ hôn của anh ta rơi xuống giữa chân mày tôi.
"Cứ thế này, chúng ta cùng nhau tiếp tục nhé."
...
Trần Bá Ngạn luôn thích ôm tôi khi ngủ.
Thực ra đây không phải cách ngủ khoa học.
Nói thật, khi ôm lâu, tay anh ta sẽ rất tê.
Tôi lắng nghe tiếng thở đều đặn của người bên cạnh, rồi từ từ đưa tay sang gối anh ta.
Sau đó tôi ngồi lên người anh ta, lấy khẩu s.ú.n.g đặt bên gối, chĩa nòng vào trán anh ta.
Tôi bóp cò.
... Không có tiếng động.
"Không có đạn."
"Em không cảm nhận được sao?"
Trong bóng đêm, người đàn ông mở mắt, nhìn thẳng vào tôi.
Ngón tay anh ta vuốt ve miệng nòng s.ú.n.g.
... Tôi chậm rãi hạ tay xuống.
Là một cảnh sát trinh sát tuyến đầu, khi cầm s.ú.n.g lên, tôi phải biết ngay liệu nó có đạn hay không.
Nhưng tôi không biết.
Tôi thực sự không cảm nhận được nữa rồi.