12
Hoạt động của tôi giờ đây chỉ bị giới hạn trong khoảng sân nhỏ đó.
Giỏi thật.
Bà dì bề ngoài hàng ngày bán bánh đậu ở cổng thực chất là tay cứng chuyên chế mai thuý.
Còn ông chú luôn lảo đảo say rượu ngoài sân lại khéo léo nắm giữ tất cả các điểm cấp hàng.
Tôi vẫn luôn tưởng Trần Bá Ngạn hành động một mình.
Thực ra không phải vậy, ngay cả khi tôi làm nằm vùng, anh ta vẫn giữ một tấm lòng đề phòng đối với tôi.
Bà dì và ông chú có một đứa con trai.
Nó ít nói, cứ tan học là lại một mình chơi bóng rổ trong sân.
Hôm đó, tôi đứng dưới hiên nhìn nó bẻ xúc xích thành nhiều phần nhỏ cho con mèo đói meo meo dưới lầu.
Khi nhận ra tôi đang nhìn, nó liền trừng mắt nhìn tôi hung hãn.
"Nhìn cái gì?"
"..."
Tôi chắp tay sau lưng, gió thổi tung vạt áo khoác của tôi.
Sau đó, mỗi khi rảnh tôi lại ra sân đi dạo.
Về phía Trần Bá Ngạn, mặc dù anh ta luôn dịu dàng với tôi, thậm chí đôi khi nuông chiều quá đáng, nhưng lần này anh ta đã khôn ngoan hơn.
Dù tôi có dùng mọi cách cứng rắn hay mềm mỏng cũng không thể moi được chút thông tin hữu ích nào.
Vết kim tiêm trên người tôi bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu lở loét nhỏ.
Rõ ràng cảnh sát chống mai thuý là người hiểu rõ nhất rằng cả đời không nên động vào mai thuý, nhưng cảnh sát nằm vùng vẫn là nhóm dễ nhiễm nhất.
Tôi cố gắng để mỗi ngày trôi qua lạc quan hơn, nhưng những cảm xúc tiêu cực vẫn như những sợi tơ dày đặc không ngừng kéo giật tôi.
...
Chiều thu hôm đó có trận gió lớn chưa từng thấy.
Tôi chỉ vô tình nhắc đến việc hồi nhỏ từng chơi xích đu trong sân khu tập thể, Trần Bá Ngạn liền cho người làm riêng cho tôi một cái.
Ánh sáng từ xa nơi chân trời cố gắng len lỏi vào hoàng hôn, tôi ngồi trên xích đu đếm bóng mình.
Phần lớn thời gian, tôi đều như vậy.
Để giữ tỉnh táo, tôi phải bắt bản thân suy nghĩ đi suy nghĩ lại vài thứ.
Trước đây tôi có thể tính nhẩm nhanh như máy, nhưng giờ đây ngay cả phép nhân chia hai chữ số cũng phải mất nửa ngày để nghĩ.
Mũi chân tôi chạm đất, nghe tiếng ai đó gọi tên mình.
Tôi không đáp lại.
Cho đến khi tôi thấy anh ta vội vàng bước vào sân.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta đầy vẻ lo lắng.
"Em đi đâu vậy?"
Anh ta bước đến ôm chặt lấy tôi.
"Anh không thấy em ở trong phòng hay ngoài hành lang."
"Anh tưởng em đã biến mất rồi."
Trên người anh ta thoang thoảng mùi thuốc lá.
Hòa quyện với cái se lạnh của chiều thu.
"Anh rất sợ mất em."
Chất vải áo gió của anh ta cọ nhẹ lên má tôi.
Tôi không muốn tốn sức đẩy anh ta ra.
Nên để mặc anh ta như thể muốn nhào nặn tôi vào cơ thể mình.
"Đừng đi."
"Anh van xin em, đừng đi."
"..."
Lời nói của anh ta như mê sảng, cũng như van nài.
Tôi ngửa đầu nhìn chiếc lá rụng đung đưa rơi xuống từ cành cây.
Ánh hoàng hôn đã tắt, trong lòng tôi cũng chỉ còn một màn đen kịt.
...
Trần Bá Ngạn nắm tay kéo tôi vào phòng.
Mỗi khi anh ta ôm tôi, trong đầu tôi lại xuất hiện những cảnh tượng hỗn loạn.
Cháu trai bị đưa vào bệnh viện, Lý Nghiên bị nổ tung mất cả hai chân, biển lớn cuộn sóng ngày xưa, và người cha ra đi không mấy thể diện.
Họ đều đứng trước mặt tôi, người trách móc, kẻ an ủi.
Cha tôi đẩy tôi một cái, khiến tôi lảo đảo bước đi.
Ông nói: "Con gái, cứ bước tiếp đi."
"Đừng ngoảnh lại."
...
Lần này, Trần Bá Ngạn trực tiếp đẩy một hộp kim tiêm đến trước mặt tôi.
Anh ta xoa đầu tôi.
"Anh phải đi một thời gian, nếu thành công, chúng ta sẽ cùng ra nước ngoài."
"Khi đó chúng ta sẽ ẩn danh đổi họ, bắt đầu lại từ đầu, được không?"
Được không …
Được cái gì chứ.
...
Ngày anh ta rời đi, tôi dựa vào khung cửa nhìn theo.
Ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ khiến bóng hình anh ta hòa vào một mảnh hào quang, những tia nắng cuối ngày tàn nhẫn cắt xẻ bóng dáng anh ta.
Tôi không còn đứng vững nữa, phải dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên tấm ván tường.
Cuối cùng, tôi nhìn anh ta chui vào chiếc xe màu đen kia.
Ánh mắt tôi lại chuyển hướng về hai thùng nhựa giấu bên mé tường.
13
Tôi gọi điện cho Trần Bá Ngạn.
Tính toán thời gian, anh ta hẳn sắp cất cánh rồi.
Trong điện thoại, giọng tôi nghẹn ngào với tiếng khóc.
"Trần Bá Ngạn, em thật sự rất khó chịu."
"Người em ngứa ngáy khắp nơi, em không còn chút sức lực nào cả."
"Anh về được không? Hôm nay là sinh nhật em, anh về đi."
"Em ở một mình, em sợ lắm..."
Anh gần như lập tức siết chặt giọng dỗ dành, bảo tôi đừng khóc nữa.
Tôi nghe thấy bên kia có người gọi anh, rõ ràng anh phải lên máy bay, nhưng chỉ do dự vài giây, anh đã hạ giọng an ủi tôi.
Hứa sẽ quay về ngay, dặn tôi ngoan ngoãn, đừng khóc.
...
Tôi cúp máy, xách can xăng đặt sẵn bên cửa và dội lên sàn nhà.
Mùi hăng hắc gần như nuốt trọn mọi giác quan của tôi.
Đúng khoảnh khắc anh đẩy cửa bước vào, tôi lao tới ôm chặt lấy anh.
Anh sững người trong giây lát.
Rồi, hạ thấp giọng nói.
"Quả nhiên."
Anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Như thể không nhìn thấy chúng tôi đang đứng giữa sàn nhà loang loáng xăng.
Như thể không thấy chiếc bật lửa trong tay tôi.
"Ngoan nào, xăng ở đâu ra vậy?"
"Thằng con trai của bà dì ở hành lang bên cạnh, em đã khiến nó phản bội rồi."
"Yên tâm, nó đã chạy rồi, nó biết nhiều hơn em."
"Nó sẽ dẫn cảnh sát đến hang ổ giấu mai thuý của các anh."
"Còn anh, Trần Bá Ngạn..."
"Em rất sợ anh lại trốn thoát lần nữa, nên lần này..."
"Em sẽ đưa anh đi."
...
Chiếc bật lửa trong tay rơi xuống, tôi nhìn chằm chằm vào tia lửa đó.
Yếu ớt mà bùng cháy dữ dội.
Giống như tình cảm của Trần Bá Ngạn dành cho tôi.
Rõ ràng anh biết tôi làm nũng chắc chắn có điều gian dối.
Rõ ràng anh biết lần này quay về có thể sẽ không còn đường thoát.
Thế mà anh vẫn quay về chỉ vì tôi khóc, vẫn tuyệt vọng níu giữ tình yêu này.
Đứa trẻ sống trong bóng tối từ nhỏ ấy, chẳng phải vẫn bại trận dưới thứ ánh sáng duy nhất mà anh khao khát đó sao?
Đáng tiếc, ánh sáng ấy cũng chỉ là giả dối.
Đến khoảnh khắc cuối cùng, ngọn lửa bén vào vạt áo chúng tôi.
Anh vẫn khăng khăng với câu hỏi kia, khẽ khàng, thật khẽ khàng hỏi tôi.
"Em có từng, dù chỉ một khoảnh khắc, coi anh là người em yêu không?"
Tôi đặt tay lên gương mặt anh, khẽ mỉm cười.
"Trần Bá Ngạn, đồ ngốc."
"Người em yêu..."
"xưa nay vẫn luôn là đất nước này."
...
"Vậy à."
Đến giây phút cuối cùng, anh vẫn che chắn để tôi không bị lửa thiêu đốt.
Tiếng ho của anh vang bên tai tôi.
"Người phụ nữ xấu xa."
" Nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn yêu em."
...
Cuối cùng, ngọn lửa ấy nuốt chửng cả hai chúng tôi.
Trước khi ra đi, tôi như thấy người cha đứng cách đó không xa đang nhìn mình.
Cha ơi..
Quả thực…
Muốn đạt được Chiến công hạng Nhất khi còn sống, thật là khó quá.
14
Trong vụ án truy quét mai thuý quy mô lớn tại thành phố Trường Minh, lực lượng chức năng đã thu giữ gần năm trăm cân mai thuý và bắt giữ hơn một trăm nghi phạm.
Chiến dịch đã khiến mười sáu cảnh sát anh dũng hy sinh và được truy tặng Chiến công hạng Nhất.
Đặc biệt, có một chiến sĩ chống mai thuý đã thâm nhập vào hang ổ của bọn tội phạm, thu thập được nhiều thông tin tình báo quan trọng, đồng thời kìm chân được thủ lĩnh tập đoàn buôn bán mai thuý trước khi anh dũng hy sinh.
Chiến sĩ này đã được truy tặng huân chương danh dự cao quý.
...
Khi Lý Nghiên thu dọn đồ đạc của Giang Nhược Lâm, anh tìm thấy một tấm vé máy bay cất trong ngăn tủ của cô.
Đó là vé chuyến bay đến Tam Á vào ngày 28 tháng 11, đúng ngày Trần Bá Ngạn bị bắt.
Cô gái trẻ ấy, người từng luôn miệng đòi nghỉ phép.
Giờ đây, cô thực sự có thể nghỉ ngơi rồi.
Một kỳ nghỉ dài, thật dài... vĩnh viễn.
(Hết)