Bóng đêm trước bình minh, người đang nằm trên giường đất chau mày, giấc ngủ không được yên lành.
…
“Bác sĩ, ngài xem có thể dừng thuốc cho con gái tôi được không?” Giọng của cha ruột Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, nghe như cố nén đau thương: “Mỗi lần dùng thuốc xong, con bé lại vô cùng khó chịu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy con bé phải chịu đựng đau đớn nữa.”
“ Đúng đó, bác sĩ.” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng chen vào: “Con bé đã khổ sở quá đỗi rồi.” Vừa nói vừa nghẹn ngào: “Chúng tôi chỉ mong con bé sớm được siêu thoát.”
“ Tôi thấy không phải cô muốn con bé được siêu thoát sớm một chút, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn tiền thuốc thì đúng hơn.” Lời nói oang oang mà sắc bén, tràn đầy vẻ châm biếm của thím hai Liêu Hồng Mai vang lên.
Giọng bà ta rất lớn, giống như cố ý đánh thức người trong phòng bệnh: “Hai người đừng đứng chỗ này giả mù sa mưa nữa, ai mà không biết các người ước gì Nhuyễn Nhuyễn sớm c.h.ế.t để thừa kế di sản của con bé!”
“Sao hả? Người còn chưa nhắm mắt đã tơ tưởng tiền bạc của người ta rồi à?” Giọng thím hai Liêu Hồng Mai rất tức giận bất bình: “Cơ nghiệp này đều do một tay Tô Nhuyễn tự mình gây dựng, dù tiêu hết cũng không tới phiên hai người đứng ở đây than vãn!”
“Liêu Hồng Mai, cô đừng có mà ngồi đó gieo rắc thị phi nữa, những lời đó chỉ là suy tính của riêng cô thôi.” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng vừa rồi còn hiền hòa, đột nhiên trở nên sắc bén, cười mỉa mai: “Nhuyễn Nhuyễn vẫn đang sống sờ sờ ra đó, cho dù con bé muốn chia tài sản, cũng chẳng liên can gì tới nhà cô.”
Liêu Hồng Mai lạnh lùng nói: “Chẳng liên can tới tôi? Tôi chính là người nuôi con bé hai mươi năm đó! Nếu như trước đây không phải do Thanh Thanh nhà tôi gả đến nhà họ Lộc đỡ họa giúp con bé, con bé có thể trở thành phu nhân nhà họ Hoắc, có được cuộc sống tốt lành thế này không? Hay đã bị hai con người lòng lang dạ sói các người bán đi rồi?”
“Hai người chăm chằm canh giữ ở đây cả ngày, chính vì muốn ngăn cản mọi người, cho rằng khống chế được Tô Nhuyễn là hai người có thể độc chiếm di sản của con bé sao?”
Vân Chi
“Đồ trơ trẽn!”
Đỗ Hiểu Hồng tức giận mắng to: “Cô đừng có mà đổi trắng thay đen. Tô Thanh Thanh đỡ họa thay Nhuyễn Nhuyễn? Rõ ràng là coi trọng nhà họ Lộc trên thành phố có tiền, cướp phắt nhân duyên của Nhuyễn Nhuyễn thì có. Kẻ bắt nạt Nhuyễn Nhuyễn tàn nhẫn nhất chính là nhị phòng nhà cô! Còn muốn hưởng phúc từ Nhuyễn Nhuyễn sao? Tôi nói cho cô biết, đừng hòng có cửa mà mơ tưởng!”
Liêu Hồng Mai không cam lòng yếu thế: “Ha ha, đúng là nực cười quá đi mất! Rốt cuộc ai mới là kẻ đổi trắng thay đen? Cô ra ngoài hỏi một chút xem, cả huyện Khai Vân này có ai không biết cái mụ Đỗ Hiểu Hồng cô là người lòng dạ hiểm độc?”
“Không quan tâm đến con bé ngày nào còn chưa tính, năm đó khi Nhuyễn Nhuyễn thi đại học, vốn dĩ thành tích học tập rất tốt, hôm thi ăn phải cơm cô nấu miệng nôn trôn tháo mới không thể thi đỗ, nếu không Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi đã đậu đại học rồi, cả đời con bé đều bị cái mụ yêu quái đó hủy hoại!”
“Cô ngậm m.á.u phun người!”
“Đồ trơ trẽn!”
…
Tô Nhuyễn rất hứng thú nghe chó cắn chó ngoài cửa, trong đầu cũng nhớ lại không ít chuyện thóc mục vừng thối ngày xưa.
Đột nhiên một giọng nói tràn đầy mệt mỏi nhưng vô cùng kiên định vang lên: “Các người cút hết đi cho tôi! Tôi còn sống một ngày, các người đừng mong có thể dừng thuốc của con bé!”
Sau đó cảnh tượng trước mắt thay đổi, một người phụ nữ với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt sầu khổ lao về phía cô: “Nhuyễn Nhuyễn, con chớ có bỏ bà lại một mình …”
“Bà…”
Đột nhiên Tô Nhuyễn bừng tỉnh, phát hiện ra dưới người là giường đất cứng rắn, lọt vào tầm mắt là mái ngói xanh rêu và tường đất nện. Cô chậm rãi ngồi dậy.
Đối diện giường đất là một chiếc máy may còn mới đến chín phần mười, áp sát tường là chiếc tủ gỗ màu mận chín, vô cùng quê mùa, nhưng lại là món đồ gia dụng thịnh hành nhất cuối thập niên 80 đầu thập niên 90.
Cô cầm gương lên xem, trong gương là cô gái với làn da nhẵn mịn, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt đào hoa sáng long lanh.
Tô Nhuyễn phải xác nhận đi xác nhận lại tới ba bận mới dám tin, sau khi nhắm mắt trên giường bệnh, cô đã sống lại ở cái tuổi hai mươi đầy xuân sắc.
“Nhuyễn Nhuyễn, Thanh Thanh, đều dậy thôi!” Một giọng nói già nua truyền đến từ bên ngoài cửa sổ: “Mặt trời đã lên cao đến tận m.ô.n.g rồi, sắp đi lấy chồng cả rồi mà vẫn còn lười nhác thế này? Sau này về nhà chồng cẩn thận bị dạy dỗ đấy!”