Tô Nhuyễn vén rèm lên, thấy bà nội Tô đang soi gương chải đầu, chiếc lược nhựa răng thưa màu đỏ mận lướt qua mái tóc lưa thưa, bà vân vê tóc rụng thành một nắm ném xuống đất theo thói quen, rồi nhìn ra giữa sân mắng người phụ nữ tóc ngắn ngoài đó.
“Liêu Hồng Mai, cô quét sân hay đang rề rà thế hả? Chân tay mau lẹ lên một chút, đã hơn mười giờ rồi, nhà họ Hoắc sắp đến nơi, hôm nay còn cả núi việc phải làm đây này!”
Đúng rồi, đời trước chính vào hôm nay, cô và Hoắc Hướng Dương xem mắt thành công, không lâu sau sẽ về làm dâu nhà họ Hoắc.
Đời trước, chuyện này trở thành niềm tự hào lớn nhất của bà cụ Tô.
Dù sao ai có thể ngờ được, Hoắc Hướng Dương trước đây nợ nần ngập đầu, sau này lại trở thành nhà giàu số một của cả tỉnh Đông Lâm?
Quan trọng nhất là, đàn ông có tiền thường hay phong lưu, nhưng Hoắc Hướng Dương lại hoàn toàn không thể hiện ra như vậy. Vài chục năm làm vợ chồng, anh ta vẫn một lòng một dạ với Tô Nhuyễn như ngày đầu tiên, dù cả đời Tô Nhuyễn không con nối dõi, anh ta vẫn không hề nghĩ tới chuyện cưới thêm người khác.
Mẹ chồng cô ta cũng nổi tiếng là người hiểu lẽ phải, thương con dâu như con đẻ.
Ai ai cũng nói là do kiếp trước cô tích được nhiều phúc đức, nên đời này mới có thể gả cho Hoắc Hướng Dương…
Có phúc sao?
Mỗi lần nghe thấy câu nói ấy, Tô Nhuyễn đều cảm thấy nực cười. Bọn họ đâu biết rằng, những gì họ gọi là "tấm chân tình" hay " người hiểu lẽ phải" ấy, chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, để dỗ dành cô làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hoắc mà thôi.
Hoắc Hướng Dương đúng là dịu dàng săn sóc thật, nhưng không phải ân cần mỗi mình cô. Dù là một con ch.ó hay một con mèo hoang, chỉ cần xuất hiện với bộ dạng đáng thương trước mặt anh ta, anh ta đều đối xử chu đáo như vậy.
Nếu là phận nữ nhi hồng nhan bạc mệnh, gặp cảnh cơ cực đáng thương, anh ta càng tỏ ra che chở ân cần hơn bội phần.
Ngược lại, cái người vợ danh chính ngôn thuận là cô đây, bởi vì anh ta luôn miệng nói “Em là người kiên cường nhất”; “Em là người lợi hại nhất” ; “Các cô ấy không so được với em” mà dần dần mất đi cái quyền được hưởng sự dịu dàng, ân cần ấy.
Đợi đến khi cô nằm trên giường bệnh, hô hấp khó khăn rồi, người mẹ chồng vốn "hiểu lẽ phải" của cô mới dắt tay hai đứa trẻ con đi tới trước giường bệnh, vẻ mặt bi thương xen lẫn hổ thẹn:
“Nhuyễn Nhuyễn này, con đừng trách mẹ nhé, nhà họ Hoắc chúng ta không thể để tuyệt đường hương khói. Gia nghiệp họ Hoắc lớn lao như vậy, đều là một tay con gây dựng nên, phải có người kế thừa chứ, có phải không?”
“Con yên tâm, hai đứa nhỏ này chính là con của con. Sau khi con đi rồi, mẹ sẽ bảo bọn nhỏ quỳ lạy, đốt vàng mã, cúng vái hương khói cho con.”
Hoắc Hướng Dương vẫn giữ cái vẻ thâm tình như thuở nào, mở miệng áy náy nói: “Xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn, đều do bọn họ gài bẫy anh. Mẹ anh cũng lớn tuổi rồi muốn có cháu bồng bế, nói ra thì trẻ con là vô tội…”
“Người anh yêu nhất từ trước tới nay đều là em. Dù mai này em có khuất núi, cũng không bao giờ có người nào lấy đi được vị trí bà chủ Hoắc gia của em đâu.”
Nếu cô có thể nói lên lời, chắc chắn cô sẽ mắng một câu: Biến đi cho khuất mắt, bà đây đâu có thèm!
Đáng tiếc cô đã nói không nên lời rồi, may mà vẫn còn luật sư.
Tô Nhuyễn cố nhớ lại cảnh tượng khi luật sư đọc xong di chúc của cô. Ai nấy trong phòng đều kinh hoàng tột độ, suy sụp hẳn, thậm chí mẹ Hoắc còn ngất xỉu ngay tại chỗ, khiến cô hả hê không ít.
Có lẽ bọn họ đã quên, gia sản Hoắc gia ấy, đều là của cô, là do cô một mình gây dựng, tích cóp từng đồng. Chẳng qua cái tên công ty chỉ mang họ Hoắc mà thôi.
Nếu đã giả bộ cả đời, vậy có phải nên giả bộ cho trọn vở kịch chứ? Sau khi cô c.h.ế.t cũng phải để chúng khóc than thảm thiết như đứt từng khúc ruột mới phải phép chứ.
Có lẽ là vì cô khiến bọn họ khóc quá thảm, nên ông trời không nỡ đày cô xuống suối vàng, mà lại đưa cô trở về ngay vạch xuất phát.
“Mẹ, hôm nay nhà họ Hoắc tới xem mắt Nhuyễn Nhuyễn, bố con bé không về sao ạ?”
Giọng Liêu Hồng Mai khiến Tô Nhuyễn bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức. Đã có cơ hội quay về điểm xuất phát, cớ gì phải giẫm lên vết xe đổ?
Bà Tô nói: “Hai ngày nay lãnh đạo đang xuống thị sát ở huyện Khai Vân, cha Nhuyễn Nhuyễn đang bận tối mặt tối mũi, chút việc nhỏ này đâu cần gọi nó về.”
Liêu Hồng Mai lẩm bẩm một câu: “Chuyện lớn cả đời của con gái ruột là việc nhỏ sao?”
Bà cụ nói: “Cô nhắc mãi tới nó làm gì?”
“Không có gì.” Liêu Hồng Mai nói giọng trêu chọc: “Lần này Nhuyễn Nhuyễn xem mắt, cha mẹ con bé lại chẳng có ai ở nhà tiếp đón, đến lúc đó nhà họ Hoắc tới cửa khéo lại nhầm là xem mắt Thanh Thanh nhà chúng con ấy chứ.”