Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 3: Tô Thanh Thanh cũng trọng sinh (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tô Thanh Thanh là em họ cô, nhỏ hơn cô vài tháng.

Từ bé thím Hai đã luôn muốn Tô Thanh Thanh phải hơn cô một bậc cho bằng được, cảm thấy cô là đứa con gái bị cha mẹ ruột bỏ mặc, không lý nào lại sống tốt hơn Tô Thanh Thanh nhà bà ta.

Điều này dẫn tới Tô Thanh Thanh luôn tranh giành với cô khắp mọi nơi, chỉ cần là thứ gì của cô tốt một chút, Tô Thanh Thanh đều phải cướp được từ tay cô mới cam lòng.

Đời trước Tô Nhuyễn còn lấy làm lạ, vì sao Tô Thanh Thanh luôn đua đòi với cô, sau này mới biết Tô Thanh Thanh coi cô là vai chính trong một quyển sách, cảm thấy thứ gì của cô cũng là thứ tốt.

Tô Nhuyễn nghiền ngẫm ý tứ trong lời Liêu Hồng Mai vừa nói, nheo mắt lại, xem ra đời này vẫn giống đời trước.

Bà cụ Tô lại không nghe ra được, nhưng vẫn tức giận, phì một tiếng khinh bỉ: “Miệng chó không phun được ngà voi, Thanh Thanh đã quyết định đính hôn với nhà họ Lộc rồi, cô nói lung tung cái gì thế?”

Nói tới câu cuối cùng, bà cụ không nhịn được cất cao giọng, trong lòng đã đầy lửa giận.

Bà cụ tức giận như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, hiện giờ Tô Thanh Thanh đã đính hôn với nhà họ Lộc, mà người nhà họ Lộc tới cầu hôn vốn dĩ lại là Tô Nhuyễn.

Nhà họ Lộc là người thành phố, cả nhà đều có công ăn việc làm, điều kiện vô cùng tốt, chỉ là Lộc Minh Sâm bị thương, đang nằm liệt giường. Nghe đâu anh ta bị thương nặng tới tận gốc rễ, e rằng sau này khó lòng có con được, cho nên mới phải về nông thôn tìm vợ.

Kết quả ngay khi ông Tô Văn Sơn còn đang do dự, Tô Thanh Thanh đã chạy tới nhà họ Lộc trước một bước, nói Tô Nhuyễn có bạn trai rồi, còn sắp kết hôn, cô ta bằng lòng gả thay.

Nhà họ Lộc nghe xong lập tức cho rằng Tô Nhuyễn chướng mắt Lộc Minh Sâm bị liệt, cố ý làm nhục bọn họ, vì thế đã đổi đối tượng cầu hôn thành Tô Thanh Thanh, đồng thời cũng tuyên bố thẳng thừng sẽ tham gia hôn lễ của Tô Nhuyễn, ép Tô Nhuyễn phải gả ra ngoài trong vòng hai tháng.

Cho nên vì che đậy cho Tô Thanh Thanh, trong khoảng thời gian này Tô Nhuyễn thường xuyên đi xem mắt, không ít đồ dưa vẹo táo nứt không biết xấu hổ chạy tới định chiếm của hời, khiến bà cụ Tô vô cùng tức giận.

Khả năng lúc này đã nghĩ tới kẻ đầu sỏ gây tội, bà cụ Tô lại hướng về phía phòng đông, cao giọng gào lên: “Tô Thanh Thanh! Mau dậy đi! Mày còn ngủ để nuôi nấm à?”

Sau đó bà cụ quay đầu lại hướng về phía phòng tây, giọng đã dịu đi không ít: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu cũng dậy thôi, mau đi rửa mặt gội đầu, sửa soạn kĩ càng, trau chuốt cho tươm tất vào.”

Tô Nhuyễn gấp gọn chăn xong mới đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải Tô Thanh Thanh cũng bước ra từ căn phòng phía đông.

Nói thật ra, diện mạo của Tô Thanh Thanh không kém, làn da trắng nõn, nét mặt thanh tú, là kiểu xinh đẹp ngây thơ, kiểu người trong mộng của bao chàng trai trẻ.

Chỉ là cách đi đứng ăn nói của cô ta luôn õng ẹo, lả lơi, đặc biệt là khi làm nũng, luôn khiến Tô Nhuyễn nhớ tới mấy cô đào hát trên sân khấu thời sau này, lúc nào cũng nũng nịu xin các ông chủ hào phóng. Nghe nói những cô đào đó đều được huấn luyện chuyên nghiệp cách nói năng, rất được đàn ông ưa chuộng.

Nhìn thấy Tô Nhuyễn, Tô Thanh Thanh mỉm cười ngọt ngào, đáy mắt lại mang theo vẻ kiêu căng hơn người: “Chị, chào buổi sáng.”

“Còn sáng cái gì nữa?” Bà cụ Tô mở miệng mắng: “Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi, có ai lười biếng như mày không, ngủ tới mặt trời lên cao mới dậy! Sau này về nhà chồng còn như vậy chắc chắn nhà chồng sẽ đánh cho mấy trận ra trò!”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh cứng đờ, xấu hổ định vuốt tóc che giấu, kết quả lại không sờ thấy gì, còn bị bà cụ lải nhải thêm một trận: “Mày lại làm cái trò gì thế này? Bị ngã choáng váng chưa khỏi hẳn à?”

Hóa ra là do cô ta đã cuốn gọn tóc vòng quanh chiếc khăn lông, búi trên đỉnh đầu. Đây là kiểu tóc uốn xoăn mới mẻ tạo thành sau này, bà cụ không biết, cho rằng cô ta lại đang gây chuyện.

Nhìn ánh mắt trào phúng của Tô Nhuyễn, Tô Thanh Thanh hít sâu một hơi, dứt khoát không chấp nhặt với bà cụ, chỉ hỏi: “Bà nội, đã mua cá chưa? Nghe nói Hoắc Hướng Dương rất thích ăn cá.”

“Không mua.” Bà cụ Tô bực mình nói: “Thứ đó vừa tốn dầu vừa phiền phức, có thịt kho tàu còn chưa đủ cho nó ăn à?”

Tô Thanh Thanh hơi sốt ruột: “Ai nha, bà nội đãi khách sao không chuẩn bị món người ta thích ăn?”

Bà cụ Tô nói: “Nó còn chưa trở thành cháu rể nhà chúng ta đâu, không biết câu khách phải nghe theo chủ nhà à?”

Nói tới đây, bà cụ lại nghi ngờ hỏi Tô Thanh Thanh: “Sao mày biết Hoắc Hướng Dương thích ăn cá?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 3: Tô Thanh Thanh cũng trọng sinh (1)