Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 4: Tô Thanh Thanh cũng trọng sinh (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Đời trước có ai là không biết Hoắc Hướng Dương thích ăn cá? Không chỉ biết, mà mỗi khi Hoắc Hướng Dương tới nhà, bọn họ đều nấu ít nhất hai món cá để thết đãi, sợ anh ta ăn không ngon miệng.

Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, thuận miệng trả lời có lệ: “Nghe người ta nói, trước đây Hoắc Hướng Dương cũng là người có tiếng tăm lẫy lừng ở trường Nhất Trung, rất nhiều người biết sở thích của anh ấy.”

Nghĩ tới kế hoạch hôm nay, cô ta không tiếp tục dong dài với bà cụ nữa, mà trực tiếp nói với Liêu Hồng Mai: “Mẹ cho con chút tiền, con đi mua cá.”

Liêu Hồng Mai biết chuyện hôm nay liên quan tới hạnh phúc cả đời con gái mình, cũng không keo kiệt, lập tức vào phòng lấy tiền: “Ngoài cá ra, xem Hướng Dương còn thích ăn gì không, đều mua về.”

Sau đó bà ta quay đầu lại cười nói với bà cụ Tô đang trừng mắt với mình: “Mẹ, không phải Thanh Thanh cũng vì Nhuyễn Nhuyễn sao? Hoắc Hướng Dương là người thành phố, từng trải và hiểu biết nhiều sự đời, có tương lai rộng mở đó.”

Bà cụ nghe nói thế cũng không nghi ngờ, dù sao chuyện hôn sự này cũng vì nhị phòng có lỗi với Tô Nhuyễn, khả năng trong lòng bọn họ cũng áy náy.

Liêu Hồng Mai cười nói: “Nghe nói lần này Hoắc Hướng Dương trở về từ phương nam, chẳng những đã trả hết số nợ trong nhà do mẹ cậu ta bị ốm phải đi vay mượn, còn định tự mình mở nhà máy, sau này mẹ có cháu rể là xưởng trưởng rồi.”

Bà cụ nghe thấy vậy, cuối cùng trên mặt mới lộ ra nụ cười, đương nhiên bà cũng hy vọng cháu gái mình gả cho người tốt.

Nếu không phải vì năm nay khi thi đại học, đột nhiên Nhuyễn Nhuyễn nhà bà bị tiêu chảy, tám chín phần mười Nhuyễn Nhuyễn đã là sinh viên rồi. Vẻ người thì khỏi phải bàn, khắp cả cái vùng này, có tìm mỏi mắt cũng khó thấy ai xinh đẹp được như cháu gái bà.

Vốn dĩ bà cụ Tô nghĩ, đợi Tô Nhuyễn thi được vào xưởng sắt thép trong huyện rồi tìm một anh công nhân để kết hôn là tốt nhất. Nào ngờ, nhà họ Lộc lại đột ngột chạy tới cầu hôn, khiến chuyện hôn nhân đại sự của hai đứa cháu gái nhà bà đều trở nên rối ren.

Giờ đây Thanh Thanh phải gả cho người tàn tật, coi như sẽ sống thủ quả cả đời. Còn Nhuyễn Nhuyễn cũng phải vội vàng tìm nhà chồng trong vòng hai tháng. Để chọn được mối tốt cho Tô Nhuyễn, trong khoảng thời gian này bà cụ cũng rất nóng ruột, may mắn thay Hoắc Hướng Dương đã xuất hiện.

“Vẫn là Nhuyễn Nhuyễn nhà ta tốt số.” Bà cụ Tô cười ha hả, nói: “Ban đầu bà còn nghĩ, lần này Nhuyễn Nhuyễn nhà ta phải chịu thiệt thòi rồi, không ngờ nhà họ Hoắc lại từ huyện tới đây hỏi thăm, gia đình bọn họ cũng chẳng kém cạnh gì công nhân nhà nước đâu.”

Tô Thanh Thanh vừa về phòng cởi búi tóc ra, nghe thấy lời ấy liền bĩu môi trào phúng: Tốt số ư? Chẳng qua là nhờ cái hào quang nhân vật chính kia mà thôi. Đời này, cô ta sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, ai mới là người thật sự tốt số.

Liêu Hồng Mai cũng có chút không vui. Lời của bà cụ nghe như chỉ có Tô Nhuyễn mới xứng đôi với Hoắc Hướng Dương vậy. Thế nhưng, để không lộ ra mục đích thực sự của mình, bà ta vẫn cười phụ họa: “Còn không phải sao, vẻ ngoài anh tuấn còn có bản lĩnh, tuy hoàn cảnh gia đình hơi nghèo, nhưng sau này chắc chắn sẽ phát đạt.”

“… Hôm nay chúng ta không thể chỉ chăm chăm nhìn thằng nhóc nhà họ Hoắc kia, mà phải xem xét kỹ cả mẹ và em gái cậu ta nữa, đừng để bọn họ bắt chẹt chúng ta.”

Bà cụ Tô có chút kinh ngạc: “Hôm nay cô ra dáng mẹ vợ quá nhỉ?”

Liêu Hồng Mai chột dạ nháy mắt, cười nói: “Xem mẹ nói kìa, từ nhỏ Nhuyễn Nhuyễn đã được cha con bé đặt nuôi ở nhà chúng ta, không khác gì con gái ruột của con. Nói ra thì con còn có tư cách làm mẹ vợ hơn mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng của con bé ấy chứ?”

Nhắc tới Đỗ Hiểu Hồng, tức người vợ thứ hai của Tô Văn Sơn, bà cụ lập tức cảm thấy cô con dâu của thằng hai nhà mình thuận mắt hơn nhiều. Nói đúng ra thì vốn dĩ là do nhị phòng nợ Tô Nhuyễn một ân tình, đúng là nên ghi nhớ trong lòng. Vì thế, bà cụ nói tiếp: “Được! Hôm nay để cô làm mẹ vợ đấy, nhớ phải nghiêm túc trấn ải cho Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta.”

Tô Nhuyễn bưng chậu rửa mặt tới phòng bếp múc nước, nghe thấy thế không nhịn được mà cười thầm trong bụng: Bà cụ Tô vẫn thường ba phải, sợ là bà ấy không thể ngờ được, Liêu Hồng Mai thật tâm muốn làm mẹ vợ của Hoắc Hướng Dương đâu nhỉ?

Có điều, chuyện này khiến cô có thể xác nhận rằng, mấy ngày trước sau khi va vào nhau bị ngã, người trọng sinh không phải chỉ riêng cô, mà còn có cả Tô Thanh Thanh.

Phải biết rằng đời trước vào lúc này, Tô Thanh Thanh đang một lòng một dạ muốn gả tới nhà họ Lộc để hưởng phúc, căn bản là chướng mắt Hoắc Hướng Dương.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ tích cực hiện giờ thì… Chậc! Đời trước giấc mộng được làm phu nhân tướng quân cao cao tại thượng thất bại, nên đời này định đổi sang làm phu nhân nhà giàu vẻ vang sao?

Chỉ là thời điểm hai người sống lại không thật sự thuận lợi. Bởi trước khi cả hai trọng sinh, Tô Thanh Thanh vừa mới cướp việc hôn nhân với nhà họ Lộc từ tay cô rồi, cũng đã gặp mặt người lớn nhà họ Lộc để định ra hôn sự.

Vân Chi

Bây giờ Tô Thanh Thanh lại muốn gả cho Hoắc Hướng Dương, Tô Nhuyễn có chút tò mò, không biết cô ta chuẩn bị lăn lộn xoay xở thế nào đây.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 4: Tô Thanh Thanh cũng trọng sinh (2)